Nắng và Mây là hai đứa hoàn toàn khác nhau. Nắng là con trai, Mây là con gái. Nắng hấp tấp chảy khắp thế gian, Mây lặng lẽ thả hồn trôi xa mãi.
Nắng ghét Mây. Ghét cái cách Mây đột nhiên xuất hiện và Nắng bỗng nhiên biến mất. Nắng đã quá quen với cách vũ trụ này vận hành: Quay quanh Nắng, và chỉ mình Nắng mà thôi. Rồi đột nhiên Mây đến và đưa Nắng trở lại đúng chỗ của mình: Một tia sáng bé nhỏ quẩn quanh trong bầu trời rộng lớn. Mây yêu Nắng. Đôi lúc Mây vờ như tình cờ xuất hiện trước mặt Nắng. Để rồi ích kỉ chiếm hữu Nắng trong chốc lát, đủ để Mây biết mình không hoàn toàn cô đơn. Nắng có một trái tim bằng lửa. Ngọn lửa từ trái tim Nắng tỏa hơi ấm tình yêu đến tim mọi người. Ở bên Nắng, mọi vật đều tỏa sáng.
Mây có một trái tim bằng băng. Trái tim Mây tự tạo một bức tường ngăn cách cô với thế giới bên ngoài. Bên trong bức tường đó, Mây hoàn toàn cô độc và lạnh lẽo. Nắng biết Mây có một trái tim bằng băng. Nắng muốn một lần làm trái tim Mây mãi mãi tan vỡ. Mây biết Nắng có một trái tim bằng lửa. Dù cho phải tan vỡ Mây vẫn muốn một lần cảm nhận hơi ấm nơi trái tim Nắng.
Và rồi.... Mây và Nắng đến với nhau. Dễ dàng. Vì Nắng sinh ra để yêu, dù rằng yêu trong giả dối. Dễ dàng. Vì Mây lần đầu biết yêu, và chưa bao giờ biết tình yêu không phải là sự thực. Để rồi, Nắng thiêu đốt Mây bằng những hơi ấm lạ lùng. Thứ hơi ấm mà Nắng chưa bao giờ biết mình sở hữu.
Để rồi, trái tim Mây vỡ vụn thành muôn ngàn mảnh. Thấm ướt bầu trời triệu triệu giọt yêu thương. Kì lạ thay, Mây đã biến mất nhưng sao Nắng chẳng chói chang. Trái lại, trái tim Nắng trờ nên mờ nhạt và mất dần ánh sáng vô tâm. Kì lạ thay, những mảnh vỡ nơi Mây chẳng biến mất. Chúng ở lại một góc bầu trời, đón lấy ánh sáng còn lại. Nơi cầu vồng Mây - Nắng dừng chân!