Thế giới manga - anime nằm trong tầm tay bạn
Bạn có phải là một Otaku?
Nếu bạn muốn tham gia, hãy ấn vào đang kí nhé!
Otaku hay không phải thì forum cũng vẫn sẽ chào đón bạn.
Chúc vui vẻ ^^
Thế giới manga - anime nằm trong tầm tay bạn
Bạn có phải là một Otaku?
Nếu bạn muốn tham gia, hãy ấn vào đang kí nhé!
Otaku hay không phải thì forum cũng vẫn sẽ chào đón bạn.
Chúc vui vẻ ^^



 
Trang ChínhTìm kiếmLatest imagesmanga listFiction listĐăng NhậpĐăng ký
Chào mừng các bạn đến với forum, hãy cùng chung tay xây đắp cộng đồng manga-anime nhé
[long-fic] Bông Hồng Ai Cập 0q86m7o3uoq4x3h2bd6
Cập nhập tin tức
yuuka_akimoto (4644)
Yashashi (2749)
0o0_Della_0o0 (2132)
hikaru_okita (1928)
c0nh0x_tinhnghich (1898)
~Key~ (1164)
chico_lovely (1035)
angelwings (1020)
Kunkun Chan (980)
yuki-chan (706)

[long-fic] Bông Hồng Ai CậpXem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down
Tác giả

yuuka_akimoto

yuuka_akimoto
Otaku chính gốc cấp 3
Otaku chính gốc cấp 3

Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 4644
GM GM : 7516
Birthday Birthday : 05/12/1997
Giới tính Giới tính : Nữ
[long-fic] Bông Hồng Ai Cập Pbucket[long-fic] Bông Hồng Ai Cập Pbucket[long-fic] Bông Hồng Ai Cập Pbucket


Bài gửiTiêu đề: [long-fic] Bông Hồng Ai Cập [long-fic] Bông Hồng Ai Cập Icon_minitimeThu Oct 29, 2009 11:08 am
Bông Hồng Ai Cập


Author: yuuka_akimoto
Disclaimer: hạnh phúc vì họ đều là của tôi
Pairings: Alfonie – Kazelami , Nariza – Okumoki , ….
Category: fantasy ( lần đầu thử ) , huyền bí , shounen-ai ( nặng đô đó , cân nhắc kỹ đi ) , romance , hành động …
Status: Đang viết
Summary:
Một vùng đất Ai Cập với sa mạc phủ mọi nơi … vua ai cập và chàng trai ngây thơ đi lạc từ xứ khác đến .
Họ gặp nhau , rồi chuyện gì sẽ xảy ra ? Những tranh chấp quyền lực trong cung . Những cuộc chiến giữa các vị phi tử , anh em cướp đoạt ngôi ?
Và rồi cậu ấy đến , rối loạn mọi thứ , xáo trộn mọi điều … rốt cuộc chỉ còn là …
“ Ta sẽ sống vì cậu … Ta hứa ! … ”

Note: một fic tiếp theo , thứ năm nhưng có vẻ fic thứ tư đã xóa nên nó nằm vào fic thứ tư , lần đầu trải nghiệm cổ trang mà còn là Ai cập nơi mình chưa biết một chút xíu . Một thử thách kinh hoàng nhỉ , chưa hoàn thành xong fic này đã vội viết fic mới … ^_^


---------------------------------- Bắt Đầu ----------------------------------


Chương I : Vị vua trẻ và cậu nhóc ngây thơ


Ngày xửa ngày xưa , thuở mà tôi đây không biết là từ khi nào nữa . Có một câu chuyện đang bắt đầu . Một câu chuyện lịch sử về vị vua Ai Cập với chàng thanh niên từ vương quốc khác đến .

Khi đó , Vương triều Ai Cập bấy giờ là vương triều mạnh nhất trong các vương quốc gần đấy . Ai Cập trở thành đất nước lớn nhất thời ấy , vị vua trẻ của chúng ta tên là Alfonie Pharaong ( ^_^ ) , có hai người anh trai và một đứa em gái , một đứa em trai . Bên ngoài nhìn vào cứ ngỡ cái gia tộc Pharaong này rất đoàn kết với nhau , nhưng thật ra , nội bộ trong hoàng cung lúc ấy vô cùng xào xáo . Phi tử nhà vua giết nhau tranh ngôi quốc mẫu , anh em bàn kế hại nhau cướp ngôi vua , quan thần trong triều với nhiều âm mưu tạo phản và tư thông với phi của vua . Một thời kì hỗn loạn nhất , nhưng vị vua trẻ Alfone – 18 tuổi của chúng ta với trí thông minh tuyệt đỉnh và vẻ ngoài phi phàm vẫn giữ yên đất nước trong thế tốt nhất .

Người trên toàn bộ thế giới cứ ngỡ rằng , ngài Alfonie trả đẹp ấy chẳng bao giờ có tính cảm với ai vì bề ngoài quá băng giá của chàng . Nhưng lời đồn không phải là vô lý , Alfonie xinh đẹp với vẻ ngoài cực kì băng giá lạnh lùng , quyết đoán nhưng độc ác . Như một con sư tử xinh đẹp cô độc trong khu rừng rộng lớn với nhiều loài lang thú mong ăn thịt nó . Cho đến khi , chiếc mặt nạ ấy rớt xuống là lúc … người con trai ấy đến … thiên sứ trong thời loạn lạc .

-----------------------------------------

- Híiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii ………….

Tiếng ngựa hí vang trời , con chiến mã Neziu của Hoàng đế Ai Cập một lần nữa tung hoàng trên sa mạc cát vàng rực . Bộ lông trắng với thân hình săn chắc , chiếc bờm vàng sáng chóe dưới ánh mặt trời chói lọi . Một con ngựa đẹp cả ngoài lẫn trong , thật hợp với vị chúa tể muôn loài – vua ai cập Alfone Pharaong . Hôm nay là sinh nhật 18 tuổi của chàng .

- Hoàng thượng ! – Vị tể tướng già lụ khụ chạy theo sau .

- Chuyện gì thế Anime ? Ta thấy khanh có vẻ nên về nghĩ cho sớm … - Người thanh niên với mái tóc đen nhánh , dài , mượt mà tung bay trước gió . Đang mỉm một nụ cười kiêu hãnh nhìn vị tể tướng già .

- Vâng , thần sẽ về nghĩ , nhưng mong ngài cũng mau sớm về hoàng cung ! – Theo sau vị tể tướng già là con gái ông ta , quận chúa Nariza .

- Về nói chán ngắt đó ư ? Ta nghĩ bọn đê tiện ấy vẫn còn đang cắn xé nhau ở đấy , giờ nếu quay trở về thì thật cản trở bọn chúng quá ! – Chàng ngửa mặt cười ha hả . Bọn đê tiện mà chàng nói chính là các cung phi của chàng , người mà chị và mẹ của chàng đã tuyển chọn kĩ lưỡng trước khi họ ra đi .

- Hoàng thương ! Xin cho Nariza được nói đôi lời . – Nariza với chiếc khăn che mặt mỏng manh quỳ xuống trước ngựa của Alfonie .

Chàng nhìn nàng , ánh mắt cương nghị với nụ cười ngạo nghễ . Quận chúa Nazira … chàng phong tước đó cho nàng là vì chàng thích sự thông minh của nàng . Nhưng bù lại , chàng cũng ghét sự nhiều chuyện thái quá của nàng .

- Quận chúa cứ nói !

- Theo tôi được biết , về đêm , hoang mạc này có rất nhiều con thú dữ . Hoàng thượng , không phải ngài rất thích săn bắn sao ? Tôi nghĩ ngài nên về hoàng cung nghĩ ngơi cho đến tối rồi quay lại , ắt hẳn những con thú mà tôi nói không làm ngài thất vọng đâu ! - Nàng đứng dậy , nhìn vị vua trẻ .

- Hahaha , quả quận chúa hiểu ta nhất ! Được , theo trẫm hồi cung ! – Chất giọng dũng mãnh và trong trẻo của một chàng thanh niên sung sức vang lên . Vị vua của họ , luôn uy quyền và xinh đẹp .

Con chiến mã với bộ lông trắng vừa quay đi , vị tể tướng già và cô con gái của ông ta là quận chúa Ai Cập – Nariza mới thở phào nhẹ nhõm . Nhưng vị tể tướng vẫn còn lo lắng đôi chút , ông hỏi con gái :

- Nariza , sao con lại bảo hoàng thượng quay lại vào ban đêm ? Thật nguy hiểm !

- Cha yên tâm , về đêm , các con thú ở nơi đây đều không xuất hiện đâu . Con rành nơi này nhất mà . Với lại con sẽ đi cùng ngài phòng khi bất trắc . Ngài là vị quân vương nhưng dù sao cũng chỉ là một cậu nhóc háo thắng thôi . – Nàng mỉm cười đỡ cha đi về nhà .

- Còn con là một cô nhóc ranh mãnh ! – Ông khẽ nhéo mũi con gái mình , mắng yêu một câu . Ông lúc nào cũng tự hào với mình rằng , ông có đứa con gái tài sắc vẹn toàn và được nhà vua tin yêu . Ban cho cái tước vinh dự quận chúa của Ai Cập .

-----------------------------------------

Vào ngày hôm đó … nhưng tại một thời gian khác , một không gian khác ….

- Kazelami ! Bài kiểm tra đâu rồi ? – Tên hội phó của thư viện gấp rút chạy lại .

- Hả ? – Cậu quay lại , ngạc nhiên .

- Cô Atsumi cần các bài kiểm tra , cậu mau đưa tôi , tôi còn phải nộp cho cổ .

- Àh … ừm , tôi để trong lớp . Cậu theo tôi đi lấy nha ! – Kazelami nói , kéo theo vị hội phó theo mình .

Để tôi giới thiệu đôi chút về cậu bé Kazelami 16 tuổi này nhé . Cậu ấy có lý lịch khá là oách đó . Kazelami là hội trưởng hội học sinh của trường đó nha . Là một cậu học sinh luôn đứng hạng nhất trong các môn , là thần tượng của không biết bao người . Không chỉ là giỏi mà cậu còn rất dễ thương , tuy nhìn nhỏ con như con gái , nhưng cậu rất rất tốt bụng và không bao giờ giận người khác . Là một cậu bé vô cùng ngây thơ , trong trắng và tốt bụng . Với vẻ ngoài dễ thương , và nụ cười tuyệt đẹp , cậu luôn làm người khác mến ngay từ cái nhìn đầu tiên dù là trai hay gái , khó khăn cỡ nào .

Nhưng khuyết điểm lớn nhất của cậu cũng chính là quá ngây thơ , quá hiền hậu và không biết nổi giận bao giờ . Hầu như ai cũng chỉ thấy cậu cười chứ chưa bao giờ thấy cậu giận dữ hay buồn cả . Nói chung , cậu là người vẹn sắc vẹn tài vẹn đức . Đó là lý do vô cùng chính đáng cho việc cậu được làm hội trưởng hội học sinh của trường .

Bạn thân của cậu là Okumoki , cũng là hội phó , năng lực học tập không kém tí nào cậu đâu . Chỉ có mỗi tội quá cứng đầu , quá ương bướng và quá khó tính nên chỉ được đứng hàng thứ hai trong top yêu thích của trường . Cũng là một anh chàng cực kì đẹp trai , nhưng tốt hay không thì cả tác giả tôi đây còn chưa biết .

Nói thẳng vào vấn đề chính nhé , trường học Kerioru sắp tố chức hoạt động tham quan di tích lịch sử . Tất cả học sinh sẽ được một thương gia nước ngoài gì đó tài trợ cho đi . Cả trường dạo này phấn khích lắm , đi tới đâu cũng nghe tới từ tham quan di tích hết . Dường như nó đã trở thành đề tài bàn tán sôi nổi của mỗi ai học trường này .

- Bọn khùng này ghiền đi chơi thế àh … - Okumoki bực bội .

- Lâu lâu mới có dịp mà … cậu không cần khó chịu thế đâu . Không phải cậu cũng tham gia sao ? – Cậu cười nhìn thằng bạn thân .

- Cái ông hiệu trưởng khốn khiếp bắt ép tôi phải đi cùng cậu đấy chứ ! – Okumori đá vào mấy cái cột . Tên này lúc nào cũng nổi nóng thế sao ?

- Thì đi vui mà , với lại không có cậu . Tôi đi không thấy vui đâu . – Cậu nói , nghiêng đầu nhìn đứa bạn mỉm cười . Cậu thật sự chỉ biết cười như trong lời đồn đại ?

Okumoki đâu phải người sắc đá gì , nó cũng có xương có thít có trái tim và biết rung động chứ . Thú thật , từ nhỏ đến lớn , hắn chưa có một người bạn thân nào ngoài Kazelami , đơn giản vì cái tính quá khó gần ấy . Nhưng từ khi cậu xuất hiện , hình như hắn không thể cưỡng lại cậu thì phải . Nhất là cái nụ cười như nắng mặt trời ấy lúc nào cũng sưởi ấm trái tim băng giá của hắn . Vì thế , cứ mỗi lần Kazelami cười là hắn phải quay đi để tự kềm chế mình .

- Àh … mà đi đâu thế ?

- Nghe đâu là … Kim Tự Tháp Ai Cập đó , hình như chúng ta được vào Kim Tự Tháp tham quan trực tiếp luôn ! – Cậu hớn hở nói , chạy loanh quanh Okumoki .

- Cậu thích đi thế cơ à ? – Hắn hỏi , thừ mặt ra .

- Thích lắm chứ ! Hiếm thế này mà , vả lại còn là Ai Cập nữa … tớ sẽ được biết thêm về mấy cái ông vua hồi xưa . Tớ nghe đâu họ đẹp trai lắm đấy . – Cậu nói , với cái vẻ như lục lại ký ức .

Okumoki thở dài , cái tên nhóc ngây thơ này thật ngây thơ hết cỡ . Cậu ấy nghĩ qua bao nhiêu năm rồi mấy cái xác ấy vẫn còn nguyên vẹn để cậu ta ngắm dung nhan sao . Quả thật khờ , không hiểu sao mà học giỏi vậy được chứ . Hắn bước đi , để mặc cậu quay cuồng trong mấy cái ý nghĩ vớ vẩn .

Hắn thật sự không thích , cũng không đồng ý chuyến đi này tí nào . Nhưng hắn vẫn đi , phải , cả hẳn cũng không biết vì sao . Hình như là vì cậu thì phải . Từ lúc nào , cái cảm giác muốn ở bên cậu lớn đến thế . Hắn tự cười mình . Một đứa con trai lại muốn ở bên một đứa con trai khác ? Chỉ trừ phi hắn thật sự đã yêu cậu nhóc ngây thơ đó rồi thôi .

-----------------------------------------

Vù … vù …

Vị vua trẻ ngó lơ ra ngoài . Căn phòng của chàng đặt cạnh chiếc cửa sổ có cửa kính đầu tiên mà một đất nước quy hàng đã tặng . Chàng nhìn ra ngoài , liếm môi . Chiếc áo mỏng quấn quanh người tuột xuống đất . Để lộ làn da trần vạm vỡ và không chút vết nhơ nào . Một thân thể của một chàng thanh niên đang độ trưởng thành quả là có khác .

- Hoàng thượng … ngài … - Một thiếu nữ che mạn đỏ , mặt chiếc áo vàng cam đi vào . Ngạc nhiên .

- Công chúa đó à … ta chuẩn bị đi săn thú ! – Chàng khoác chiếc áo choàng xanh dương của mình vào . Cung tên và kiếm đều đã chuẩn bị xong .

- Khoan . Ngài định đi sa mạc vào giờ này ? Thật quá nguy hiểm . – Công chúa Saphirina nói , cho ngưới đóng ngay cánh cửa .

Vị hoàng thượng lườm nàng một cái sắc lạnh rồi ngồi phịch xuống cái ghế trường kỷ gần đó . Nâng cốc rượu đỏ trên tay , tay kia vuốt mái tóc phủ trước mặt . Chàng như một pho tượng tuyệt đẹp còn sống . Chàng nói :

- Ai cho phép em có quyền quản lý ta từ khi nào ?

- Hoàng thượng , em không dám , nhưng , thời tiết như sắp có bão cát . Thật rất là nguy hiểm nếu ngài đến sa mạc Viuzaxi . – Công chúa bối rối chạy lại chỗ chàng .

- Phải đó Hoàng thượng …. – Chiếc cửa hé mở , một cô gái khác vừa bước vào , ăn mặc như một nam nhân . Đó là quận chứa Nazira .

Công chúa Saphirina giật mình , quay lại . Có vẻ như quận chúa và công chúa không dược hợp tính nhau lắm . Vừa nhìn nhau đã cảm thấy mấy cái lườm nảy lửa rồi . Nhưng Nazira vẫn bình tĩnh , nàng điềm đạm cúi chào cả hai theo nghi thức và đứng dậy sau lời cho phép của Hoàng thượng . Nàng mỉm cười :

- Công chúa nói đúng đó thưa hoàng thượng . Vào thời tiết thế này rất khó để săn thú , thôi thì ngài để tối mai . Mấy con thú đó chẳng chạy được đi đâu đâu !

- Thì ra đó là ý của quận chúa . Đi săn vào buổi đêm ? Thế thì tôi cũng hết cách để khuyên hoàng huynh của mình rồi . Hoàng thượng , em xin phép về phòng . – Nàng cúi chào hoàng thượng và quận chúa rồi quay đi .

Đợi cho cô em gái đã khuất bóng . Hoàng thượng nãy giờ mới lên tiếng , mỉm cười một nụ cười kiêu ngạo và khinh bỉ :

- Xem ra quận chúa và công chúa không thể hòa thuận với nhau được nhỉ . Bọn con gái phiền phức ! Vì thế mà ta mới ghét con gái là vậy .

- …. – Nàng chẳng nói gì . Công chúa không thích nàng , chuyện này nàng biết từ lâu . Công chúa ghét nàng kể từ ngày hoàng thượng phong cho nàng cái danh Quận chúa Ai Cập đến giờ . Mà nàng cũng có thích gì công chúa đâu .

- Nói cho quận chúa biết . Ta thừa biết sáng nay nàng nói dối , làm sao có thú nào vào buổi đêm ở Viuzaxi được , ta thậm chí còn rành nơi đó hơn nàng mà . Nhưng ta vẫn đi vì nơi đó còn con mồi khác . Tên gián điệp của vùng Rantisha . Ta đã phát hiện hắn theo dõi ta vào sáng nay .

Nghe nói đến Rantisha , nàng vô cùng ngạc nhiên , vì lẻ đó là quê hương của nàng . Nơi vẫn luôn trung thành với quốc vương Ai Cập . Sao giờ đây lại có gián điệp .

- Sao ngài lại nghĩ …

- Ồh , quận chúa , nên nhớ ta là một vì vua . Nhận xét của ta chưa bao giờ sai . – Chàng cương quyết . Uống hết chỗ rượu trong ly .

Mấy ngón tay của Nariza run lên bần bật . Nàng đang có linh cảm bất an , giống như sắp có chuyện gì đó xảy ra và sẽ thay đổi toàn bộ thế giới loạn lạc này . Và nàng nhìn hoàng thượng , ngài là người có một trực giác tuyệt vời . Chả lẽ ngài không nhận ra ? Sao ngài vẫn có thể bình thản như thế . Đôi môi run rẩy định bật thành tiếng nhưng bị chặn lại bởi cái phầy tay ra hiệu cho lui của hoàng thượng .

Nàng đành phải tuân theo . Hoàng thượng mệnh danh chì làm nói một lần . Nếu kháng cự thì dù là ai cũng sẽ giết không tha . Kể cả nàng , nàng biết , dù hoàng thượng chuộng nàng đến đâu thì gần vua như gần cọp . Huống chi ngài là một con sư tử cô độc , sẵn sàng ăn thịt bất cứ con vật nào trái ý mình . Một con sư tử đơn dộc và lạnh lùng …

-----------------------------------------

Cuối cùng thì ngày khởi hành cũng đã đến . Nói thì nói vậy chứ hôm qua rồi hôm nay chỉ có mỗi một ngày chứ lâu lắc gì . Cậu đã chuẩn bị mọi thứ , máy ành , máy quay phim để chụp lại toàn bộ gương mặt các Pharaong mà cậu đã ao ước từ lâu .

Vừa ra khỏi cửa chuẩn bị đến điểm tâp kết . Okumoki suýt nữa té bật ngửa vì sự xuất hiện bất thình lình của Kazelami . Với một nụ cười hoa hòe vào sáng sớm thế này thì dù cậu cười đẹp cách mấy cũng giống như một con ma lù lù trong thành phố thôi . Okumoki nhìu mày , buông cây cột nãy giờ vịnh ra . Chỉnh lại tư thế rồi nói :

- Mắc gì sáng sớm cậu đã đến nhát tôi rồi vậy hả !

- Tôi đến nhắc cậu đừng dậy trễ thôi mà ! Cậu xem nè tôi đã mang đầy đủ , còn cậu mang cái gì ? – Kazelami chỉ vào cái balo to đùng sau lưng , ờ , nó cao gần bằng cậu luôn và bự không khác gì cái thùng phi .

Okumoki nhếch mép cười đểu giả , vò vò mái tóc của mình . Sao mà hắn muốn bấu chặt vào cổ cậu , lắc thật mạnh rồi nói cho cậu nghe cái đầu óc mít đặc này quá . Chỉ là chuyến đi chơi bình thường có cần mang nhiều thế không chứ . Thật là chật chỗ . Hắn không nói gì , tiến tới chiếc balo , vạch nó ra rồi cứ thế , thảy ra thảy ra . Kazelami hoảng hốt vội lại níu tay Okumoki , nhăn mặt hỏi :

- Cái gì thế ! Sao cậu lại bỏ ra , khó khăn lắm tôi mới nhét vào được đó !

- Cậu có điên không mà mang cái đống chẳng cần này đi hả , nặng chết cậu đó ! Để tôi thải bớt giùm cậu ! Nii-san , ra đây khiêng cái đống này hộ em ! – Hắn đáp , rồi kêu vọng vào nhà .

Một lúc sau , có một thanh niên tóc đen , có gương mặt giống hệt Okumoki đi ra . Hình như là anh sinh đôi của tên này thì phải . Mà cứ hỏi Kazelami thì biết , cậu rành nhất gia đình này mà .

- Kiziori , Okumoki bỏ hết đồ của tôi rồi … - Cậu gần như sắp bật khóc khư cứ cố níu cái tay đầy sức mạnh của Okumoki đang bỏ đồ ra khỏi chiếc balo .

- Anh bưng cái đống bên ấy vào nhà giữ hộ em cái , anh không đi tham quan mà phải không ? – Hắn grừ một cái vào Kazelami rồi chỉ vào đống bên kia , hỏi anh mình .

- Ờh … - Kiziori nói , hắn bưng hết mọi thứ vào nhà rồi đóng sầm cửa lại trong mọi tiếng đập cửa và than khóc của Kazelami .

- Oa … oa … cậu ác lắm Okumoki … huhu , sao lại đối xử với tôi như thế ! – Cậu òa khóc như một đứa trẻ , hết dãy dụa rồi lăn tới lăn lui ( rất may là hắn đã lau chùi sạch chỗ đó mội ngày và để sẵn cho cậu lăn )

- Cậu 16 tuổi rồi đó , làm ơn bỏ cái thói trẻ con ngây thơ ấy đi ! Mà nếu không đi nhanh sẽ trễ giờ lên máy bay đó ! – Hắn quay đi , không thèm để ý .

Quả chiêu này có hiệu nghiệm thật . Hắn vừa nói rồi quay đi là Kazelami nín khóc ngay , đừng lên phủi đồ và kéo chiếc balo ( đã nhẹ đã nhỏ ) chạy theo Okumoki .

-----------------------------------------

Tối hôm qua , hoàng thượng đã đổi ý không muốn đi nữa . Chàng muốn thử cảm giác bị theo dõi là thế nào . Sớm muộn gì tên ấy cũng phải chết thôi . Để hắn và chàng giỡn một trò vui không phải hay hơn sao .

Chàng đứng dậy khỏi chiếc giường , quần quanh mình độc mỗi cái áo mỏng . Chung quanh là các tì nữ da đen đang bưng mọi thứ chuẩn bị hầu chàng mỗi buổi sáng . Nói thật thì chàng chán cái cuộc sống vua chúa này rồi , chàng được hầu hạ mọi thứ mà không có chút gì thử thách . Làm vua đôi khi với chàng là quá chán nếu không có các cuộc chinh chiến thu phục các nước .

Chàng nhìn các cô gái . Rồi chỉ tay vào một cô , ra dấu bảo cô ấy lại đây ngồi với chàng . Nàng tì nữ da đen vô cùng hạnh phúc làm theo ngay . Nàng bước đến , ngồi sà vào lòng vị vua trẻ quyến rũ . Chàng đưa tay quanh eo nàng rồi kéo nàng xuống , hôn vào má nàng và tai nàng . Cử chỉ này khiến các cô tì nữ ai cũng đỏ mặt , dù biết là mỗi sáng hoàng thượng vẫn hay chọn một người và làm như thế . Lý do ư , vì ngài đã quá chán cái hậu cung toàn những con bướm tàn phai thích cắn nhau để rồi chết .

- Chuẩn bị ngựa cho ta , ta sẽ đi săn cùng quận chúa và công chúa ! – Chàng bước ra khỏi phòng nói với tên thị vệ gần đó .

Tên ấy cúi đầu chào rồi chạy đi thi hành lệnh chàng ngay . Dù sao thì Alfonie là một vị vua trị nước nghiêm khắc nhất và chưa từng có ai dám cãi lời với chàng . Điều ấy cũng làm chàng thấy chán ngán . Ôi cái hoàng cung vắng vẻ và buồn chán. Thú vui duy nhất trong ngày của chàng là đi săn .

Một lúc sau , ở chính điện , khi vị hoàng thượng trẻ đang ngồi trên chiếc trường kỷ tự bao giờ . Và công chúa thì ngồi ở cạnh . Mặc bộ y phục xanh lá và ngắn . Quận chúa cũng đã tới , nàng ăn mặc giống như buồi tối nhưng có nữ tính hơn một chút . Nàng mang theo một thanh gươm và để con ngựa yêu quý ở ngoài . Điều gì đã khiến ngài – hoàng thượng uy quyền bắt nàng và công chúa đi cùng ra sa mạc săn bắn .

- Hoàng thượng vạn tuế ! – Nàng cúi người . Và ngồi cạnh ngài sau khi được cho phép .

- Ta sẽ đi Viuzaxi với hai nàng , hãy chuẩn bị cho tốt ! Ta sẽ không lo cho hai nàng được trong chuyến đi đâu ! Và nên nhớ , tối nay chúng ta sẽ cắm trại ở đó ! – Chàng nói , nâng ly rượu trên tay cùng các tì nữ bên cạnh đang hầu hạ trái cây .

- Cái gì ? – Công chúa và quận chúa đồng thanh , ngạc nhiên hết mức .

- Cắm trại ? Hoàng thượng , thật sự rất nguy hiểm … - Công chúa lo lắng nói :

- Gì ? Em sợ chết à ?

- Không phải … chỉ là … - Công chúa lúng túng trước câu hỏi của Hoàng thượng.

- Công chúa nói phải đó hoàng thượng , nơi đó thật sự không an toàn vào những ngày này đâu ạ ! – Quận chúa bật dậy , quỳ xuống .

Nhưng hoàng thượng bỏ ngoài tay mọi lời nói . Vẫn tiếp túc ý định của mình , công chúa và quận chúa đành phải vâng theo . Sau khi khoác chiếc áo choàng và chuẩn bị cung kiếm xong xuôi . Cuộc đi săn bắt đầu .

Công chúa tuy sống trong cung nhưng ngay từ nhỏ đã biết bắn cung . Và nàng là một thiện xạ tài ba trong việc bắn cung , nhưng đổi lại , kiếm thuật của nàng lại ở hàng tệ nhất . Còn quận chúa thì giỏi kiếm thuật và bắn tên thì … chỉ là cái đươc cái không và không bao giờ trúng đích . Nhưng có một điểm mà hai nàng giống nhau đó là , cả hai đều thông minh và mưu trí . Nhưng dù cả hai có mưu trí cỡ nào thì bao lần cũng phải khuất phục trước đầu có của hoàng thượng . Một cái đầu siêu quần để làm vua .

-----------------------------------------

Tập hợp ở sân bay , nhưng có vẻ hai cậu đã lố giờ và phải chạy bán sống bán chết rồi đây . Nhưng may sau , chuyến bay của trường cậu được tạm hoãn đến khi hai cậu đến vì lý do đơn giản . Cả trường sẽ không đi nếu không có hội trưởng và hội phó học sinh . Mất giá trị của các cậu lại tăng lên rồi nhỉ .

- Mọi người , chúng tôi đến rồi ! – Kazelami mỉm cười nhảy nhót . Phía sau là Okumoki với cái bộ mặt đưa đám .

- Kaze-kun ! Cứ tưởng cậu không đến chứ … làm bọn tôi lo lắng quá trời . – Mấy đứa con gái ngay lập tức bao vây lấy cậu . Phía bên Okumoki cũng vậy .

- Okumoki-kun , thật vui vì đươc đi cùng cậu ! – Một trong các cô bé ấy e thẹn nói và làm các bé kia cũng tía lia theo .

Mà hắn thì hắn chúa ghét ai vây quanh mình , hắn chẳng nói gì , gạc tay qua một bên . Rồi tiến lại , kéo luôn Kazelami ra khỏi cái đám ngựa cái . hắn nhìn hiệu trưỡng nãy giờ đang nhìn hai cậu cười tươi .

- Kiromiki-san , cô không định để chúng em chết ở đây luôn chứ ? – Hắn hỏi . Giọng khinh khỉnh .

- Ồh không ! Máy bay đang chờ mà , mọi người mau thông vé rồi chuẩn bị chuyến đi ! – Cô la lớn , và sau đó là tiếng đồng thanh của tất cả ( trong đó có cậu ) .


---------------------------------- Hết chương I ----------------------------------


Mọi người nhớ đón xem chương tiếp theo nha !
Tài Sản của yuuka_akimoto
Chữ ký của yuuka_akimoto


Yashashi

Yashashi
Otaku chính gốc cấp 3
Otaku chính gốc cấp 3

Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 2749
GM GM : 4121
Birthday Birthday : 19/02/1997
Giới tính Giới tính : Nữ
[long-fic] Bông Hồng Ai Cập 101010[long-fic] Bông Hồng Ai Cập 470[long-fic] Bông Hồng Ai Cập 3d9263ff95fb90378944cb1209b2c144_35884332medal2


Bài gửiTiêu đề: Re: [long-fic] Bông Hồng Ai Cập [long-fic] Bông Hồng Ai Cập Icon_minitimeThu Oct 29, 2009 7:12 pm
Yuuka có nhiều thời gian để viết hai cái "long fic" nhỉ T_T.
Tuy nhiên cái này không hay bằng TRÌNH YÊU

Fic này hơi bị khó hiểu một chút, yuuka giới thiệu nhân vật đi.
Tài Sản của Yashashi
Tài Sản
Tài sản:

Chữ ký của Yashashi


yuuka_akimoto

yuuka_akimoto
Otaku chính gốc cấp 3
Otaku chính gốc cấp 3

Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 4644
GM GM : 7516
Birthday Birthday : 05/12/1997
Giới tính Giới tính : Nữ
[long-fic] Bông Hồng Ai Cập Pbucket[long-fic] Bông Hồng Ai Cập Pbucket[long-fic] Bông Hồng Ai Cập Pbucket


Bài gửiTiêu đề: Re: [long-fic] Bông Hồng Ai Cập [long-fic] Bông Hồng Ai Cập Icon_minitimeThu Oct 29, 2009 8:39 pm
ừm ... cái này chưa vô truyện nhiều mà ... àh ...dư thời gian thì ngồi viết thui
Tài Sản của yuuka_akimoto
Chữ ký của yuuka_akimoto



Được sửa bởi yuuka_akimoto ngày Mon Nov 02, 2009 11:16 pm; sửa lần 1.

yuuka_akimoto

yuuka_akimoto
Otaku chính gốc cấp 3
Otaku chính gốc cấp 3

Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 4644
GM GM : 7516
Birthday Birthday : 05/12/1997
Giới tính Giới tính : Nữ
[long-fic] Bông Hồng Ai Cập Pbucket[long-fic] Bông Hồng Ai Cập Pbucket[long-fic] Bông Hồng Ai Cập Pbucket


Bài gửiTiêu đề: Re: [long-fic] Bông Hồng Ai Cập [long-fic] Bông Hồng Ai Cập Icon_minitimeSat Oct 31, 2009 11:01 am
Chương II : Bánh xe định mệnh


Sau khi lên máy bay , Kazelami đã ngủ gục . Điều đáng nói ở đây là gục trên vai của Okumoki ( hai người ngồi chung mà ) . Lại còn thỉnh thoảng mỉm cười hay mím môi lại như một đứa trẻ vậy , hay có thể nói một con mèo lười biếng . Còn hắn thì không đông đậy được gì . Cả hai bây giờ bỗng trở thành tâm điểm của chuyến máy bay qua những cái chỉ trỏ , bán tán ví dụ như “ dễ thương quá ” hay “ muốn cắn cái quá ” … một sự khó chịu dâng lên …

- Muốn móc mắt bọn chúng ra quá … - Okumoki gầm gừ , hắn thật sự rất rất là khó chịu với những ánh mắt ( trông như sói lang ) kia .

- Ưm … - Cậu khẽ cựa quậy và ngã phịch xuống chân hắn .Thế mà vẫn say sưa ngủ như không có chuyện gì .

Hắn thở dài , đành vậy , dù cậu ta có bằng tuổi hằn thì đầu óc cũng chỉ là một đứa bé thôi . Hắn vuốt những lọn tóa lòa xòa trên mặt cậu . Rồi nhẹ nhàng nâng người cậu lên , đặt đầu cậu lên vai . Hắn mỉm cười , ngả đầu mình qua đầu cậu . Cả hai chìm trong giấc ngủ …

-----------------------------------------

Tách … Tách …

Tiếng nước mưa tĩnh lặng và dịu dàng . Cậu mở đôi mắt của mình ra … cậu đang ở trong một nơi kì lạ . Cậu ngồi dậy nhìn quanh , chung quanh cậu là những cái hộp với hình con người . Một trong những cái đó là hộp kính . Cậu bước lại cái hộp kính đặt nằm trước mặt mình . Mở to mắt vì ngạc nhiên , đó là một cái quan tài , có một con người đang nằm và hai tay dơ chéo vào nhau . Một con người chứ không phải một cái xác ướp hay một bộ xương như người ta vẫn nói .

Cậu nhận ra , mình đang ở trong Kim Tự Tháp , nhưng tại sao lại ở đây ? Cậu rõ ràng là đang trên máy bay mà ? Còn mọi người đâu , Okumoki ở đâu ?

- Okumoki ! – Cậu kêu lên .

- Hả ? Kazelami ? – Một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng cậu . Cậu quay lại . Là Okumoki .

- Okumoki , chúng ta đang ở đâu ?

- Ứm , có lẽ là Kim Tự Tháp . Nhưng sao cậu lại ở trong giấc mơ của tôi ? – Okumoki ngạc nhiên .

- Giấc mơ của cậu ? Không đúng , sao chúng ta lại mơ hệt nhau thế này được chứ ! – Cậu ngạc nhiên .

Nhưng mà gì gì đi nữa thì đã là ở trong Kim Tự Tháp chung với nhau qua giấc mơ rồi . Tội gì không ngắm thử mấy dung nhan của các Pharaong chứ . Thế là cậu hớn hở chạy quanh , hết liếc tới dòm , hết sờ tới mó hết mở tới đóng các chiếc hộp . Kì lạ là những chiếc hộp kia , cái xác nào cũng đã trở thành xác ướp hay biến dạng cả rồi . Tuy vậy cậu không sợ , hay đúng hơn là cậu chả biết sợ là gì . Rồi cậu nhìn lại cái xác trong cái quan tài kính . Ngạc nhiên , cái xác này vẫn đẹp như vậy , chưa bị biến dạng sao ? Còn vị vua này là ai ? Sao lại chết quá trẻ như vậy , trong khi , anh ta còn đẹp đến thế ? Cậu như bị mê hoắc vào người đó , mái tóc đen nhánh của người đó nằm bất động với vị chủ nhân . Một vẻ đẹp nam tính hiếm thấy .

- Okumoki …- Cậu bất chợt khẽ gọi tên người bạn của mình .

Hắn bước lại . Ngạc nhiên nhìn cậu . Cậu như rất chăm chú vào cái xác này thì phải .

- Đẹp quá Okumoki , tớ chưa bao giờ thấy người đẹp đến vậy … - Cậu nhìn Okumoki , mỉm cười .

- Đẹp cỡ nào thì vẫn là cái xác , có gì đáng coi đâu ! – Hắn bực tức quay đi . Cớ gì lại không khen ai mà khen cái xác vớ vẫn này chứ .

Cậu không trả lời , im lặng trầm ngâm ngắm nhìn cái xác . Trong lúc vô thức , cậu vô tình bật cái nắp kính lên . Cái thân xác kia càng hiện rõ trước mặt cậu . Sợi dây đính viên ngọc màu đỏ như máu trước cổ anh ta sáng lên . Ngạc nhiên vì điều đó , cậu từ từ nâng sợi dây lên và xem thật kỹ viên ngọc . Trong chỉ vòng vài dây thôi , cậu hình như cảm thấy cái gì đó đã thay đổi từ lúc đó . Cái xác đang nằm bất động bỗng đôi mắt kia từ từ hé mở nhìn cậu . Rồi Kim Tự Tháp bỗng chốc lắc mạnh và từ từ sụp đổ . Tất cả mọi thứ trong tháp đều biến mất , chỉ còn cậu , Okumoki và tòa tháp sắp sụp .

- Chuyện gì thế ? – Okumoki hốt hoảng . Còn Kazelami cứ lấy tay mình bấu chặt tay cậu bạn thân .

Rồi mọi thứ cứ từ từ sụp đổ . Chỗ hai người đứng bị tách ra, dưới đất hiện một cái lỗ đen hun hút và những mãnh vụn cứ từ rơi xuống cho đến lượt nơi mà Kazelami đứng . Cậu rơi xuống , cố gắng đưa tay lên cầu cứu nhưng không còn kịp , trong cổ cậu có cái gì đó chặn lại không nói nên lời . Kazelami rơi xuống , từ từ rơi xuống và mất dạng ….

-----------------------------------------

Nặng … nặng quá … khốn kiếp , cái gì đè mình thế này .

Okumoki cố gắng gượng đôi mắt mở ra để xem chuyện gì đang xảy ra . Lúc nãy quả là một ác mộng . Không biết Kazelami có sao không . Nhưng hắn không thể ngồi dậy nổi , có gì đó đè hắn rất nặng và hắn cảm thấy mình quá mệt .Toàn thân như mất cảm giác , hắn nhận ra trước mặt là một đám cháy và hắn đang bị một mảnh vụn của máy bay đè . Còn mọi người đâu ? Đây lại là mơ sao ? Kazelami đâu rồi .

Ý thức từ từ trở về trong hắn , và hắn nhận ra một điều . Lúc nãy khi kết thúc giấc mộng của mình cũng là lúc chiếc máy bay chao nghiêng và rơi xuống đất . Hắn đã đánh mất Kazelami từ khi đó . Cậu đang ở đâu ? Hắn cố gắng bỏ cái thứ nặng trịt ra khỏi người mình . Nhìn quanh , và bắt gặp cậu ở đó . Không bị thương gì cả chỉ đơn giản là nằm ngủ . Hắn liền chạy lại với cái chân gãy , từ từ đỡ đầu cậu lên . May quá , tim cậu còn đập và cậu còn thở . Hắn ôm chặt cậu trong tay , nhìn quanh nhưng không thấy ai cả .

Cho đến khi , một đội cứu hộ tới cứu đưa hắn và cậu đi. Giấc mơ ấy … lẽ nào là điếm báo trước . Hắn nằm trên chiếc băng ca , cạnh hắn là Kazelami vẫn đang nhắm nghiền đôi mắt . Khi thấy cậu hắn đã đỡ lo hơn , nhưng điều gì ? Sao bỗng chốc máy bay lại rơi , thật may là máy bay gần mặt đất mới rơi . Không thì có lẽ cậu và hắn đều không còn trên đời nữa rồi . Hắn nhếch mép cười , rồi tiếp tục chìm vào giấc ngủ .

-----------------------------------------

Vù … vù … Gió rít qua tai . Cậu ngồi dậy , lại một ngạc nhiên nữa . Giấc mơ hồi nãy đã chuyển thành một sa mạc cát vàng . Cậu đứng dậy , tìm kiếm Okumoki nhưng không thấy . Cậu cảm thấy toàn thân mình ê ẩm , có lẽ là vì lúc nãy cậu mơ thấy ác mộng . Cậu bị rớt vô cái hố đen gì đó và bị đưa … tới đây . Vậy đây là thế giới trong cái hố đen đó sao .

Cậu vừa ngạc nhiên vừa cảm thấy thú vị . Cậu bước đi trong sa mạc . Chiếc áo len và cái áo sơ mi cao cổ bên trong của cậu đã dính đầy cát . Mái tóc đỏ nâu của cậu tung bay trong gió che đi một phần gương mặt khả ái của cậu . Đôi mắt hổ phách nhìn lên trời , lần đầu tiên cậu thây bầu trời rộng đến thế . Cậu mỉm cười , hình như trong bất cứ tình huống nào cậu cũng có thể cười thì phải .

Híii …. Rầm rầm …

Tiếng gì thế nhỉ , cứ như tiếng của rất nhiều con ngựa ấy . Cậu đi tới , âm thanh một lúc một rõ hơn . Cậu lần theo tiếng ngựa , đi đến một bục cát cao và đứng đấy nhìn xuống . Có một toán người ăn mặc rất kì lạ đang cưỡi ngựa ở trước mặt cậu . Trông họ như vua và những tùy tùng ấy . Cậu nhìn thật kỹ vào người dẫn đầu cưỡi ngựa trắng . Đó là … đó là vị vua trẻ cậu nhìn thấy trong Kim Tự Tháp mà … vậy đây là … Ai Cập cổ sao . Cậu phấn khởi , cậu đang ở Ai Cập cổ , còn được gặp vị vua trẻ kia nữa . Lúc ngài nằm bất động đã đẹp , nay là người sống còn đẹp hơn . Cậu nhìn vào các cô gái đi theo ngài . Bật cười , đó chắc là cung phi của ngài ấy đấy mà .

Cậu đang hí hửng đi xuống bục cát để ra diện kiến vị vua trẻ đó thì trức giác siêu nhạy cho cậu biết có gì đó không ổn đang nhắm về ông vua này . Nhân tiện nói luôn , cậu là một tay kiếm với trình đổ siêu đặng khó đoán trước . Nhìn cậu ngây ngô thế thôi chứ mỗi khi rút kiếm ra thì hoàn toàn khác hẳn đấy . Và cậu cũng có một trức giác siêu nhạy bén , siêu chính xác . Cậu lia mắt nhanh chung quanh vị vua trẻ và …

Vụt …

Phập …

Chỉ trong thoáng chốc , một mũi tên bạc lao ra nhắm thẳng vào giữa ngực Alfonie khiến mọi người đều hốt hoảng . Đôi mắt mở to không chút sợ hãi , cậu lao lại và rút kiếm . Mũi tên bị tác đôi và cắm xuống đất . Trên gương mặt cậu cũng để lại một vết trầy dài . Cậu thu kiếm lại ( àh mà kiếm đâu ra nhỉ … chẳng biết nữa ^_^ , có lẽ là do cậu lấy từ kiếm của ai đó chăng … ) .

Trước cặp mắt sững sờ và đầy ngạc nhiên của mọi người. Thời khắc định mệnh sắp đến . Thiên sứ và minh quân sắp sửa biết nhau . Cậu từ từ quay đầu lại , ánh mắt hổ phách từ từ chạm vào ánh mắt đen .

Xoẹt …

( Để tôi đóng khung trang này lại … ^_^ ) Cậu và chàng đã đụng mắt nhau rồi . Hai cặp mắt nhìn nhau không chớp . Lần đầu tiên , chàng nhìn thấy một người đặc biệt như thế , da trắng , mắt hổ phách , tóc nâu đỏ và còn … đẹp như một thiên thần . Tim chàng cũng là lần đầu đập nhanh đến thế trước một người con trai . Còn cậu , trái tim cũng chả khá hơn gì tim ngài đâu . Ngay từ giờ phút cậu ngẩng lên nhìn ngài trên ngựa , cậu đã thoáng sững sờ trước vẻ đẹp kì mỹ đó . Cậu có thể gần ngài được thế này , nhìn ngài được tận mắt và cảm nhận được ngài đang nhìn mình . Quả là một sự sung sướng .

( nhưng mà thời khắc này cũng chỉ trải qua dài phút thôi … đơn giản vì cậu là một đứa bé ngốc mà … )

Sau đó , cậu xỉu . Vì quá đói , bụng cậu cứ réo lên . Alfonie chẳng nói gì , lẳng lặng quay ngựa tiến về hoàng cung . Còn Nariza và công chúa thì đưa cậu nhóc về , cả hai nàng đều hiểu mà , tuy không nói gì ra cửa miệng nhưng đức vua của chúng ta cũng biết ân báo ân mà . Còn ai hiểu hoàng thượng hơn họ chứ !

-----------------------------------------

- Oa …. – Cậu ngáp , lăn qua lăn lại .

Ừm , có gì lạ lắm , cái chỗ này nó cưng cứng sao ấy chứ đâu mềm như giướng cậu . Cậu khó chịu mở đôi mắt đang ngái ngủ ra . Và trợn to mắt … đây là , một căn phòng to ơi là to và cậu đang nằm trên sàn , trước mặt cậu là một chàng thanh niên và một số người nữa mà cậu không biết họ là ai .

- Áaaaaaaaa … tôi … tôi đang ở đâu đây ? – Cậu hét lên kinh hoàng .

Nàng công chúa Saphirina đứng cạnh đó thầm mỉm cười trước sự ngốc nghếch đáng yêu kia . Nàng nhìn hoàng thượng chờ đợi sự đồng ý trong ánh mắt rồi cất giọng nói :

- Này , Hoàng thượng sẽ ban cho ngươi một lễ vật coi như là trả công ngươi hộ giá cho ngài ! Hãy chọn một món đi ! – Nàng phẩy tay cho bọn nô lệ mang lên , mỗi người là mỗi chân trâu dị bảo , sáng lóa cả mắt .

Nhưng cậu thì chẳng bao giờ thích những thứ này . Nói đúng hơn là cậu chả biết gì về giá trị của nó cả . Thế là cậu cứ lượn qua lượn lại trước đống bảo vật rồi thở dài , dơ tay lên . Hồn nhiên nói :

- Tôi có ý kiến !

- Hửm ? Ngươi muốn có một thứ khác đáng giá hơn àh ? – Vị vua có vẻ khó chịu rồi nhỉ .

- Không ! Chỉ là tôi chẳng cần mấy thứ này , nên tốt nhất là cái gì đó hữu dụng hơn chút đi … chẳng hạn như một bữa ăn vậy … tôi thật sự rất là đói ! – Cậu gãi đầu rồi quỳ xướng nhìn hoàng thượng bằng ánh mắt cún con . ( ờh mà cậu nhóc này chẳng cần biết quen hay không nhỉ …)

Hoàng thượng che miệng để tránh tiếng cười khúc khích phát ra của mình . Chưa-bao-giờ-chàng-thấy-tên-nào-ngốc-như-tên-này ! ( để - là biết hoàng thượng kềm chế đến mức nào ) . Tại sao lại chọn một bữa ăn hơn là các món đồ quý với giá trị liên thành nhỉ … nhưng vẫn chiều theo ý muốn của “ ân nhân ” , ngài cho mở một bàn tiệc nho nhỏ cho tên nhóc kia ăn .

Ờh thì mở tiệc nhưng việc gì phải cười hí ha hí hửng thế . Người mà tôi đang nói chính là các tên chung quanh hoàng thượng đấy . Họ cứ đứng mà nhìn Kazelami ăn cười hoài . Còn cậu thì ngây thơ cho rằng họ đang tán thưởng và cổ vũ cho cậu cố lên trong bữa tiệc ( ôi , nếu tôi có người ngây thơ thế này làm bạn thì sướng thật ) . Thế là càng ăn càng hăng , cậu cặp từ đĩa này đến đĩa khác . Thoáng chốc thức ăn dự trữ trong một tuần của đầu bếp hoàng gia Ai Cập đã cạn trơn trong bụng cậu .

-----------------------------------------

Tại dinh thự của tể tướng và quận chúa Kirisha ….

- Hahahaha … - Tiếng của quận chúa vang vọng ra từ cửa trước tới cửa sau khiến những tên người hầu phải bấu chặt vào cửa vì sợ động đất cấp độ D .

- Kìa Nariza … có gì mà con cười ghê thế . – Phu nhân – tức mẹ quận chúa , bà Washilaban lên tiếng hỏi .

- Không có gì thưa mẹ , chỉ là hôm nay … trong cung con gặp khá nhiều chuyện thú vị . – Nàng vẫn tiếp tục cười và cười sặc sụa ngày một dữ hơn .

- Chuyện thú vị ? Hoàng thượng săn được con thú nào quý hiếm sao ? – Bà mẹ từ từ rót trà vào hai tách , vừa ngồi xuống chiếc ghế trường kỷ cạnh con gái mình .

- Không , ngược lại là chẳng săn được gì . Nhưng chúng con đã mang về một cậu nhóc rất rất là thú vị . – Nàng hí hửng cười tươi .

- Thú vị ? Mẹ không nghĩ còn loại người nào là thú vị ở cái thời đại hỗn loạn này đâu Nariza à … - Bà nói , nhún vai và thưởng thức tách trà .

Nàng nhìn mẹ , nàng đồng ý với mẹ . Nhưng không phải nàng đã thấy rồi sao , một cậu nhóc thú vị , đáng yêu và … ngây ngô đến tức cười . Thế là nàng lại nằm lăn ra ghế , cười một cách ngây dại trong những ánh mắt hết sức ngạc nhiên của mọi người . Tiểu thư thông minh của họ thường ngày cùng lắm chỉ là cười mỉm , và đó là nụ cười chẳng bao giờ tự nhiên thế mà bây giờ … vậy cái kẽ mà tiểu thư nói là ai ? Người đó lợi hại đến vậy sao .

- Ồh , mẹ biết không , buổi sáng nay khi vào đi săn cùng hoàng thượng . Thật không may là ngài bị một tên thiện xạ có ý định ám sát . Khí ấy , cậu nhóc đó đã xuất hiện và chẻ đôi cái mũi tên bạc ấy … - Nàng đang huyên thuyên kể thì lại bất ngờ bật cười vì nhớ ra điều gì đó .

- Thân pháp không tệ nhỉ … - Bà Washilaban nhận xét . Hớp một ngụm trà …

- Ừm , phải nói là rất giỏi . Khi cậu ấy cầm kiếm , con như cảm nhận được luồn sát khí cực kì mạnh ở cậu ta . Khiến người ta phải hãi hùng ít nhiều … - Nariza ngừng cười , nâng niu tách trà nóng trên tay .

Loại kiếm thuật đó nàng chưa bao giờ thấy . Và với linh cảm thì cậu nhóc này thuộc hàng cao thủ trong kiếm thuật . Nàng bất giác mỉm cười , cũng lâu rồi nàng chưa đọ kiếm với ai . Lần này xuất hiện một nhân vật bí ẩn như thế , có phải trời giúp nàng giải khuây không .

Mọi chuyện cứ thế êm đềm trải qua … mọi người đều không biết rằng … thiên sứ trên trời cao đã hạ cánh và sẽ thay đổi thế gian này …

Nariza nhìn ra cửa , nàng gần như quên mất xứ mệnh của mình . Cùng lúc ấy , cũng có một cô gái khác nhìn ra cửa sổ . Rồi cái gì tới cũng đã tới , một số phận khác đã đến đây và sẽ thay đổi nơi này . Nhưng thật sự kẻ ấy có đủ sức mạnh để làm điều đó hay không ? Thế giới này rồi sẽ như thế nào …. ( kết quả đều sẽ do yuuka này quyết định ! ^_^ )

-----------------------------------------

Bây giờ chúng ta chuyển qua em trai và em gái của đức vua một tí nhé . Em trai ngài là một hoàng tử dễ thương . Đó là một đứa trẻ hiếu động . Thật sự hiếu động nhưng tốt bụng và hiền lành . Cậu bé tên là Alfirie , từ giờ chúng ta sẽ gọi cậu ta là “ hoàng tử hoặc ngài ” nha ( đơn giản gì chẳng còn đại từ nào sử dụng được hợp nhất trong tình cảnh này … ôi làm tác giả thật là khổ ) .

- A-L-F-I-R-I-E-! – Công chúa Saphirina gầm lên trong giận dữ với đứa em trai bé nhỏ của mình .

- Hoàng tỷ …. – Hoàng tử bé nhỏ của chúng ta khúm núm người lại vì sợ . Bao giờ cũng vậy , hoàng tử luôn phải chịu lép trước người chị đáng kính của mình .

- Em có bao giờ nghe chị nói không hả ? Bây giờ hoàng thượng rất là bận , em đừng chọc phá ngài nữa . – Công chúa nắm chặt cổ em , lắc như người điên .

Hoàng tử rơm rớm nước mắt và xanh mặt vì sợ . Chị của ngài là một mỹ nhân thật nhưng mỗi khi nổi giận thì không khác một con quỷ cho lắm . Và hoàng tử thì sợ nhất cái cảnh chị mình nắm đầu mình , xoay như chong chóng rồi quăng vào tường vì tội không nghe lời .

- Không phải mà … em đâu lựa những lúc hoàng huynh bận việc triều chánh đâu , mấy hôm trước em còn thấy ngài đem về một tên nào đó cơ mà … và ngài còn cười rất vui vẻ cơ ! – Trong hai hàng nước mắt ròng ròng , hoàng tữ ôm đầu thều thào .

Nghe đến từ “ rất vui vẻ ” , công chúa như muốn nhảy lên , nàng đưa cánh tay đang định gõ đầu em mình lên gãi đầu . Hoàng thượng mà cũng có lúc cười vui vẻ ư ? Không thể nào , bộ mặt ngài lúc nào mà chẳng sắc lạnh như băng . Nhưng lời của Alfirie cũng không thể sai , hoàng tử đâu có biết nói dối bao giờ . Nàng ngồi trầm ngâm suy nghĩ rồi ôm chặt em mình vào lòng như ôm búp bê . Thì ra đôi khi nàng cũng dịu dàng với hoàng tử tội nghiệp lắm …

- Hoàng tỷ … - Hoàng tử nhỏ giọng .

- Chuyện gì ? – Nàng nói , giọng dịu dàng nhìn đứa em trai .

- Hoàng huynh ít cười thật nhỉ !

- Ừm , nhưng em không được nói ra đâu đấy ! Ngài chỉ là không muốn người khác thấy mình không nghiêm chỉnh thôi ! – Công chúa mỉm cười .

- Tại sao lại như thế ? – Hoàng tử ngạc nhiên hỏi :

- Vì ngài muốn cố gắng để làm vị vua tốt nhất , uyền uy nhất … nhưng đôi khi , ngài đã quá cố gắng rồi …. – Công chúa nghiêng đầu nhìn ra vườn ngự uyền . Không sao , từ giờ thiên sứ sẽ lo trách nhiệm bảo vệ ngài cho chúng ta .

Hoàng tử ngây thơ nhìn công chúa . Ngài hôn lên má nàng một cái . Nàng yêu chị , thật sự rất yêu chị mình . Yêu từ khi mới vừa sinh ra cơ , dù chị ngài có đôi khi quá hung dữ với ngài đi nữa thì ngài vẫn yêu chị mình nhất . Nụ hôn má đó khiến công chúa giật mình , nàng nhìn em , chỉ vào cái mũi nhỏ nói :

- Em có biết nụ hôn là một lời hứa hẹn không đó !

- Em không biết, nhưng hồi trước mẫu hậu nói là … nụ hôn chỉ dành cho người em yêu thôi . Nên em yêu hoàng tỷ và hoàng huynh , nhưng hoàng huynh thì … - Hoàng tử đang hớn hở thì chợt buồn hiu . Hiểu rồi , hoàng thượng không cho ngài hôn lên má như thuở ngày xưa nữa .

Công chúa mỉm cười nhìn em , rồi chợt nghĩ ra một ý tưởng độc đáo . Nàng thì thầm vào tai hoàng tử bé nhỏ :

- Ừm … nhưng em có thể hôn ngài những lúc ngài ngủ say mà …

Hoàng tử tươi tỉnh trở lại . Nụ cười lại nở trên môi , trong cung điện , người có nụ cười dễ thương nhất là hoàng tử … nhưng liệu nó còn là “ nhất ” hay không trước nụ cười của một thiên sứ nhận lệnh của thượng đế vừa hạ trần ? Nụ cười có thể so sánh ngang với sự ấm áp của ánh mặt trời , nụ cười có thể so sắc đẹp với mùa xuân . Nụ cười có thể so sức mạnh đóng băng của băng tuyết . Nụ cười có thể so độ cháy lòng người với mùa hạ . Một nụ cười đẹp đến mức băng phải tan , nước phải ngừng và trời đất thì không ngừng xoay chuyển . Nụ cười trong sáng của hoàng tử liệu có bị nụ cười này đánh đổ… rồi chúng ta sẽ biết .

Và đáp án chỉ có một …. Yuuka này vẫn là người sẽ quyết định …

-----------------------------------------

Thư phòng của hoàng thượng …

Tôi đã không định kể đến “anh ấy ” nhưng có lẽ không được rồi . Cái cảm giác hối thúc viết cho nhân vật chính một cái cảm xúc cứ dồn tôi . Vậy thì đề tôi viết nha , bắt đầu từ cái nhìn đầu tiên của ngài và cậu bé đó .
.
.
.
.
“ Ta cô độc , phải ta luôn cô độc dù có biết bao người vây quanh ta …bọn chúng luôn thề rằng sẽ trung thành mãi mãi với ta . Nhưng làm sao có thể tin , thế gian này không còn ai nói thật nữa . Kể cả người thân nhất của ta , hai anh trai và công chúa Saphirina , ai dám nói họ không có mưu đồ … nhất là quận chúa , ta nhìn thấy trong mắt nàng một khát vọng kì lạ . Ta đã thích cái cách mà nàng thông minh trước mặt ta và ta đã phong cho nàng cái danh hiệu Quận chú Ai Cập .

Người ta nói ta thật hạnh phúc vì có đủ mọi thứ . Địa vị , tiền bạc , anh em và vẻ đẹp nhưng họ nào biết . Kẻ từ khi ta lên làm vua , mọi thứ của cuộc đời ta đều đã biến mất tất cả . Kể từ khi ấy , ta đã không thể nào nở được nụ cười của chính mình được nữa. Kể cả hoàng tử , em trai mà người ta thường gọi là trong sáng và có nụ cười dễ thương nhất cũng đã thay đổi . Ta thấy trong ánh mắt đó không còn là sự trong sáng nữa mà là một sự hình thành đang dần phát triển , sự hình thành của những ô uế gia tộc này .

Cả cái cấm cung mà mẫu hậu đã chọn sẵn cho ta nữa . Nực cười , ta chưa bao giờ để mắt tới họ mà họ làm như là ta rất quan tâm họ vậy . Làm mọi cách để mình trở nên xinh đẹp , không từ thủ đoạn nào để dìm chết đối thủ . Mẫu hậu … thật sự mẫu hậu nghĩ họ có đủ tư cách đề lên ngôi mẫu nghi thiên hạ sao ? Không ai xúng đáng , kể cả tiểu thư Harukomi mà ngày xưa mẫu hậu nói rất tốt ấy , hì , không có con , cô ấy vẫn có người đàn ông khác cơ mà . Vui thật , cô ta luôn miệng nói yêu con , luôn miệng bảo chung thủy với con và rốt cuộc là đón nhận cái chết từ con .

Và con đã ước bao lần , mẫu hậu biết không . Con vẫn thường nhìn trăng và mặt trời chỉ là để cầu xin một ai đó tới . Đưa con rời đi khỏi chốn này càng nhanh càng tốt . Con không muốn làm vua nữa , nhưng cơ đồ của phụ vương đã buộc một sợi dây xích cứng nhất giữ con ở lại . Và con cứ phải ở lại với sợi dây xích vùa cứng vừa dày đó , nó thắt chặt chân con , làm chân con rứa máu . Nhưng con vẫn không được than vãn bởi vì … chẳng có ai ở cái nơi giam con cả . Một linh hồn cũng không có thì nói gì đến chuyện tháo xích . Và con đã nghĩ cuộc đời mình từ nay vĩnh viễn gắn liền với sợi dây xích đó rồi , và mỗi ngày , con sẽ làm quen với sự đau đớn mà dây xích gây ra .

Mẫu hậu … phụ vương … đó là điều mà hai người muốn ư ?
Tàn nhẫn … thật sự tàn nhẫn lắm …

Cuộc sống của ta cứ thế trôi qua từng ngày , nhàm chán , nguy hiểm và đau khổ . Không biết tự bao giờ , ta đã có sự lạnh lung và sắc lạnh thế kia . Cũng đã quá lâu … ta không thể cười nhỉ … vậy mà , có vẻ như nụ cười của ta đã trở lại . Bởi vì , ta đã bắt được một tên nhóc . Một tên nhóc ngây ngô thật sự . Và ta đã thấy được hắn không thuộc vào thời loạn này , bởi vì nụ cười kia , trong cái thời đại này là chưa bao giờ xuất hiện . Và điều đó khiến ta tin rằng , hắn là một người tốt , một tên điên… ta đã có thể cười , cười một cách thoải mái nhất trước sự ngốc nghếch kia …

Một tên ngốc , hắn là một tên ngốc … nhưng ánh mắt của hắn khi chạm ta cứ như đã chạm vào con tim này vậy . Một ánh mắt cương quyết nhưng dịu dàng và ấm áp , một ánh mắt soi thấu người khác . Một ánh mắt mà ta không thể rời . Ánh mắt gì thế kia … quả thật rất mê hoặc . Và khi ấy , khi ta chạm ánh mắt ở sa mạc . Linh hồn ta như bị hút theo hắn và ta lúc ấy , thật sự như có cảm giác không còn là mình nữa . Trái tim ta cứ đập liên hồi một cách dồn dập và ta không biết rõ đó là cảm giác gì …

Mẫu hậu , đó có phải là điều mẫu hậu thường nói khi con còn nhỏ?
Sẽ có một thiên thần đến ban điều ước cho con ?

Một thiên thần … nhưng có đúng không khi hắn chỉ là một tên khờ ? Một tên khờ với nụ cười ngốc nghếch . Mẫu hậu à , làm ơn nói cho con biết . Hắn có phải không ? Một thiên thần mà người vẫn thường nhắc …Con không còn muốn đợi chờ nữa mẫu hậu à . Con thật sự … ”

Dù có tài giỏi cỡ nào … thì cũng bị sự cô đơn chi phối thôi .
Dù mưu trí cỡ nào … rơi vào nổi sợ hãi thật sự cũng vậy thôi .
Ngày nào mới có thiên thần đến đây ?
Ai mà biết , cứ chờ đi ! Có lẽ là dến rồi đấy !


-----------------------------------------

Cô đơn . Đúng hoàng thượng là một người cô đơn . Nhưng mấy ai hiểu cảm giác của ngài ( ngoại trừ tác giả ) . Cô đơn luôn là một điều đáng sợ . Kể cả khi ngài có kiệt sức thì cô đôn cũng sẽ không buông tha ngài . Nó làm ngài đau khổ , thèm muốn tin tưởng vào một ai đó nhưng không được . Bất cứ ai cũng thế , nó đều làm cho người đó bất lực và ăn dần ăn mòn vào trái tim đó . Cho nó ngày một yếu duối . Cho trái tim phải tự tạo một mặt nạ cho chủ nhân nó . Lạnh lùng và không cần tình cảm . Để cho bất cứ ai cũng không dám lại gần . Để cho ai cũng phải e dè , đề phòng .

Sự cô đơn làm con người ta khốn khổ .

Sống như một vị vua và mất đi nụ cười . Khổ không ? Đau khổ lắm …

Sống như một vị vua đề đánh mất tình cảm . Đau không ? Quả thật rất đau ….

Sống như một vị vua để chờ người thân phản bội . Khó chịu không ? Sao lại không …

Nhưng tại sao ai cũng muốn làm vua ? Đơn giản vì họ không thể nhìn thấy sự cô đơn . Một sự đáng sợ chỉ chực chờ nuốt chửng những ai có tham vọng . Cô đơn sẽ cho họ sung sướng một lúc rồi khi tới già . Nó mới bắt đầu dìm chết họ , dìm họ trong cô đơn mà tham vọng họ đã tạo thành . Cho họ sống một cuộc sống đau khổ hơn cả chết . Cô đơn , thật sự không có từ “ dung tha ” cho ai . Nó trừng phạt tất cả , và ai đã mắc vào nó thì … luôn phải cần một người tình nguyện kéo họ ra .


---------------------------------- Hết chương II ----------------------------------
Tài Sản của yuuka_akimoto
Chữ ký của yuuka_akimoto


c0nh0x_tinhnghich

c0nh0x_tinhnghich
Otaku chính gốc cấp 2
Otaku chính gốc cấp 2

Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 1898
GM GM : 1792
Birthday Birthday : 07/10/1997
Giới tính Giới tính : Nữ


Bài gửiTiêu đề: Re: [long-fic] Bông Hồng Ai Cập [long-fic] Bông Hồng Ai Cập Icon_minitimeTue Nov 03, 2009 6:00 pm
í dà, lại là SA hử.
hì hì, không hay bằng chuyện kia, nói về hai thế giới hơi bị rắc rối một chút nên...
Tài Sản của c0nh0x_tinhnghich
Chữ ký của c0nh0x_tinhnghich


yuuka_akimoto

yuuka_akimoto
Otaku chính gốc cấp 3
Otaku chính gốc cấp 3

Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 4644
GM GM : 7516
Birthday Birthday : 05/12/1997
Giới tính Giới tính : Nữ
[long-fic] Bông Hồng Ai Cập Pbucket[long-fic] Bông Hồng Ai Cập Pbucket[long-fic] Bông Hồng Ai Cập Pbucket


Bài gửiTiêu đề: Re: [long-fic] Bông Hồng Ai Cập [long-fic] Bông Hồng Ai Cập Icon_minitimeTue Nov 03, 2009 9:41 pm
uhm uhm .... uh ,vốn mún nó rắc rối thế mà
Tài Sản của yuuka_akimoto
Chữ ký của yuuka_akimoto


hikaru_okita

hikaru_okita
Otaku chính gốc cấp 2
Otaku chính gốc cấp 2

Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 1928
GM GM : 1993
Birthday Birthday : 16/06/1996
Giới tính Giới tính : Nam
[long-fic] Bông Hồng Ai Cập 1159


Bài gửiTiêu đề: Re: [long-fic] Bông Hồng Ai Cập [long-fic] Bông Hồng Ai Cập Icon_minitimeSun Dec 27, 2009 1:59 pm
truyện hay đó.Mong chap tiếp theo kochiu
Tài Sản của hikaru_okita
Chữ ký của hikaru_okita


Yashashi

Yashashi
Otaku chính gốc cấp 3
Otaku chính gốc cấp 3

Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 2749
GM GM : 4121
Birthday Birthday : 19/02/1997
Giới tính Giới tính : Nữ
[long-fic] Bông Hồng Ai Cập 101010[long-fic] Bông Hồng Ai Cập 470[long-fic] Bông Hồng Ai Cập 3d9263ff95fb90378944cb1209b2c144_35884332medal2


Bài gửiTiêu đề: Re: [long-fic] Bông Hồng Ai Cập [long-fic] Bông Hồng Ai Cập Icon_minitimeSun Dec 27, 2009 2:02 pm
okita...truyện này đang có nguy cơ....
Tài Sản của Yashashi
Tài Sản
Tài sản:

Chữ ký của Yashashi


avatar

Myyuki
Otaku siêu sao cấp 4
Otaku siêu sao cấp 4

Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 15
GM GM : 18
Birthday Birthday : 26/03/1989
Giới tính Giới tính : Nữ


Bài gửiTiêu đề: Re: [long-fic] Bông Hồng Ai Cập [long-fic] Bông Hồng Ai Cập Icon_minitimeSun Dec 27, 2009 2:03 pm
Yuu-chan viết hay quá, tệ là không viết nữa
Tài Sản của Myyuki
Chữ ký của Myyuki


hikaru_okita

hikaru_okita
Otaku chính gốc cấp 2
Otaku chính gốc cấp 2

Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 1928
GM GM : 1993
Birthday Birthday : 16/06/1996
Giới tính Giới tính : Nam
[long-fic] Bông Hồng Ai Cập 1159


Bài gửiTiêu đề: Re: [long-fic] Bông Hồng Ai Cập [long-fic] Bông Hồng Ai Cập Icon_minitimeSun Dec 27, 2009 2:10 pm
thatvong Sao lại thế,đang hay mừ.Ko chịu đâu
Tài Sản của hikaru_okita
Chữ ký của hikaru_okita


yuuka_akimoto

yuuka_akimoto
Otaku chính gốc cấp 3
Otaku chính gốc cấp 3

Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 4644
GM GM : 7516
Birthday Birthday : 05/12/1997
Giới tính Giới tính : Nữ
[long-fic] Bông Hồng Ai Cập Pbucket[long-fic] Bông Hồng Ai Cập Pbucket[long-fic] Bông Hồng Ai Cập Pbucket


Bài gửiTiêu đề: Re: [long-fic] Bông Hồng Ai Cập [long-fic] Bông Hồng Ai Cập Icon_minitimeMon Dec 28, 2009 9:40 pm
Ra nửa chứ , sao lại không , cả hai long-fic đều được viết cả mấy chap rùi , lưu trong mấy mà tại lười quá với lại xém chút quên lun nên ... giờ mới post .

-----------------------------------------------

Chương III : Hôn thê bất đắc dĩ


Kazelami sẽ phải ở đây , ở Ai Cập cổ đại này với lý do đơn giản là … cậu không quay về được . Nhưng nếu như là một người bình thường thì đã la toáng và khóc lóc hay hoảng hốt gì rồi , điều đáng nói đó là Kazelami đón nhận việc này một cách quá dễ dàng và quá mâu thuẫn . Cậu đã cười và đón nhận việc sẽ ở đây . Có thể nói cậu bình tĩnh đến kì lạ hay nói trắng là cậu không được bình thường .

Nhưng mà nếu chỉ như thế thì cũng đâu có gì , cùng lắm là nhân vật chính của chúng ta sẽ chết đâu đó ở ngoài đường phố Ai Cập . Nhưng không , hiện tại , cậu ấy đang ăn sung mặt sướng , đang ở trong Hoàng Cung nhưng mà là bộ dạng của một cô gái , hơn nữa là một người con gái hoàng gia . Lý do vì sao thì tác giả làm biếng kể , lát xem nhân vật kễ thì rõ .

- Em yêu …. – tôi nghĩ mình không nên nói về nhân vật vừa cất lên tiếng gọi ngọt ngào này .

- Hoàng thượng … tôi nghĩ là ở đây toàn người mình cả nhỉ . Kể cả bà hầu gái Laveria cũng là do Công chúa sắp đặt tới đây , ngài và tôi … cần gì khổ sở thế ? – Kazelami đứng yên thở dài trong khi hoàng thượng đang ôm chặt cậu bên cửa sổ .

- Ngươi nghĩ ta muốn sao ? Ta chỉ là cẩn thận một chút cho an toàn … - Ngài buông cậu ta ra , thả người lên chiếc ghế trường kỷ .

Kazelami nhún vai rồi đóng kín cửa sổ . Cậu không muốn và cũng không thể đế ai đó vô tình hay cố ý nghe được câu chuyện sắp diễn ra . Vì đâu mà cậu phải ăn mặc như một người con gái hoàng thất và vì đâu hoàng thượng phải cư xử thân mật thế thì từ từ các bạn sẽ rõ .

- Ta nghĩ ta không cần nhắc ngươi về yến tiệc sắp tới của Đại tướng quân Yarai đâu nhỉ … - Hoàng thượng nâng cốc rượu mà Laveria vừa mang tới .

- Tôi nhớ mà ! Thật chẳng hiểu nổi , sao khi đó tôi lại chấp nhận với ngài để diễn vài hôn-thê-bất-đắc-dĩ thế này nhỉ … - Cậu cũng nhấm nháp một hớp .

- Bây giờ có muốn rụt lại cũng không được , ta đã công bố cho cả nước biết rồi . Nếu bây giờ bại lộ thân phận , ta và ngươi cũng không được yên thân ! – Hoàng thượng hơi trau mày .

Cậu chặc lưỡi , rượu gì mà đắng khiếp . Nhưng mà khi uống đến cổ họng thì lại ngòn ngọt thế nào ấy . Cậu biết chứ , nếu chuyện này đổ vỡ . Danh dự của hoàng thượng sẽ bị giảm và bị các nước lâng bang cười chê còn cậu thì , rơi đầu vì tội giả mạo là cái chắc . Cậu không ngu đến nỗi đưa đầu cho người ta chém .

- Hoàng thượng , sao ngài lại chọn tôi vào vai này ? – Cậu ngờ vực hỏi .

- Ngươi là người ngoại quốc đúng không ? Như thế thì ít người nhận ra ngươi lắm mà , không chọn ngươi thì chọn ai !

Cậu không hỏi nữa , vì câu trả lời đó quá đầy đủ . Phải rồi , cậu là một người “ ngoài ” từ tương lai lạc đến đây . Người ta không nhận biết cậu là lẽ đương nhương . Nhưng , đóng vai hôn thê hoàng thượng thế này cũng rất nguy hiểm . Rủi ro lỡ mà có ai biết thì không chừng cậu sẽ không toàn mạng .

Mà thôi , khi bị lạc đến đây . Không tiền cũng không có nhà cửa gì , cũng đã là một con đường chết . Thôi thì liều một phen , cứ sống sót đi đã rồi tính sau . Trời không tuyệt đường con người mà . Cậu tin chắc một điều như vậy .

- Ngươi cũng nên học một số lễ nghi cơ bản của Hoàng tộc nhỉ …

- Hả ? Để làm gì ?

- Dù sao ngươi cũng có thân phận là một Quận chúa của nước Babylon , không biết chút gì về hoàng gia thì rất dễ bị nghi ngờ …

- UHm , phải , cũng nhờ quan hệ giao tiếp của Công chúa mà tôi mới có được cái tước là Quận chúa Babylon nên cũng phải biết về hoàng tộc chứ nhỉ … - Cậu gãi đầu , cậu đã quên khuấy cái thân phận giả mạo này từ lúc nào .

Hoàng thượng im lặng , rồi cả cậu cũng im lặng . Người hầu gái đứng cạnh cũng đã cảm thấy cái không gian này quá ngột ngạc nếu nàng không nói điều gì để giải tỏa nó .

- Ano , thưa hoàng thượng , công tử Kazelami trong buổi thiết triều sáng nay với bộ nữ phục tuyệt đẹp nhỉ … - Nàng to gan cất tiếng .

Nhắc tới chuyện nữ phúc , Kazelami lại đỏ mặt . Ai đời con trai lại đi ăn vận như con gái thế này . Sáng nay quả là một điều nhục nhã khi cậu phải phơi bày bộ dạng xấu xí của mình trong chiếc váy vàng ôm gọn thân thể cùng chiếc màn che mặt màu vàng lợt .

- Ngươi không thấy các đại thần trong triều sáng nay ai cũng phải kêu người mang xô ra hứng máu mũi à ? – Hoàng thượng ngã người ra ghế , buông lời mỉa mai .

- Dạ vâng ! Đúng là như thế , khi họ vừa gặp Quận chúa Karei … à ý nô tì là công tử Kazelami thì họ đã say đắm vẻ đẹp của công tử rồi …. – Nàng hầu gái bật cười khúc khích.

Còn Kazelami thì đỏ mặt . Đem cả xô ra hứng máu mũi , Hoàng thượng tả có hơi khoa trương . NHưng thật ra thì các đại thần vừa nhìn thấy Karei tức tên giả cho Kazelami thì họ ngay lập tức đã ngây ngất cái vẻ đẹp nữ tính giả tạo kia rồi . Cả Quận chúa Nariza và Công chúa Saphirina còn phải ngạc nhiên cơ mà .

Một phần là vì tài quá trang tuyệt đỉnh của các cung tì . Thứ hai là vẻ đẹp sắc sảo tự nhiên của chính một đứa con trai là Kazelami . Nhưng tôi tự hỏi , không biết Hoàng thượng lạnh lùng sỏi đá có bị lay động không nhỉ . Dù sao thì cũng có cả khối người chết vì đổ quá nhiều máu mũi sáng nay rồi .
- Tối nay , tôi sẽ đi với ngài phải không ? – Kazelami ngước nhìn hỏi .

- Đi đâu ? – Ngài quay lại nhìn .

- Yến tiệc của tướng quân Yarai … không phải là ngài nói nên dắt tôi theo sao ?

Ngài nhìn cậu rồi khẽ gật đầu . Bước ra khỏi phòng , ngài chẳng hiểu sao mình lại đến đây nữa . KHông rõ lí do , chỉ để nhắc nhở việc lúc nãy thôi sao ? Đơn giản vậy thôi à ? Ngài cũng không thể hiểu nổi mình nữa rồi .

-----------------------------------------

Chiếc xe ngựa màu vàng của người Hoàng gia đã đậu sẵn cùng một toán binh lính tinh luyện đang chờ đợi vợ chồng chưa cưới Hoàng thượng . Nhưng lúc này thì Hoàng thượng đang ở đâu ? Đang ở hành lang tiến về phòng của Hôn thê mình chờ rước . Nhưng cõ lẽ vẫn chưa xong .

Căn phòng với chiếc cửa gỗ vẫn đóng im thin thít . Không một tiếng động nhỏ nào phát ra kể cả tiếng nói chuyện . Thật ra thì đang làm gì trong đó . Hoàng thượng nổi dậy cái bản tính trò mò trẻ con và đẩy cửa . Và chỉ trong một phúc , chỉ một phúc thôi ngài đã thoáng đỏ mặt và sững sờ .

Trước mặt ngài không phải là một đứa con trai mà là một Tuyệt đại mĩ nhân với sắc đẹp không gì sánh được trong lớp áo trắng dài phủ chân với chiếc cổ dây nhợ và chiếc áo tròng bạc mỏng manh bên ngoài . Mái tóc đỏ nâu được cột cao để hở cái cổ quyến rũ , đây có phải là một đứa con trai ?

- Hoàng thượng , trông tôi kì lắm sao ? – Kazelami đỏ mặt hỏi .

- Hừ ! – Ngài không trả lời , chỉ lặng lẽ quay ra để dấu đi đôi má đang đỏ lên của mình . Lân đầu tiên ngài như thế.

- Công tử , ngài quá đẹp , lông mi của ngài dài thật và cả làn da trắng mà bất cứ cô gái nào cũng muốn có kia cũng thật tuyệt vời ! – Cô hầu gái thán phục với ánh mắt trầm trồ cứ như lần đầu tiên nhiền thấy một cô gái đẹp .

Những lời khen chỉ làm Kazelami thêm ngượng ngịu , cậu túm váy và bỏ ra ngoài hệt như một cô gái . Trên hàng lang dài , đang có rất nhiều bóng người hộ tống cậu bên cạnh chiếc áo Đen oai nghiêm uy dũng của một vị vua .

-----------------------------------------

- Hoàng thượng giá lâm !

Tiếng tên nô lệ da đen vang lên kèm theo là tiếng chúc tụng của nhiều người . Vị tể tướng già hôm nay ăn bận điển trai , đại diện cho bọn người đang quỳ đứng lên . Bước tới gần hoàng thượng rồi cung kính cúi chào Kazelami .

- Chào Công nương , lão đây là tể tướng của triều đình , người phụng sự bệ hạ việc triều chánh . Sáng nay lão có cáo bệnh nên chưa biết công nương . Nghe các vị đại thần cho hay , công nương là Hôn thê của Bệ hạ . Chẳng hay quý danh của Công nương là …

- Karei Quận chúa Babylon ! – Tiếng nói thánh thót vang lên từ phía sau .

Và đó là công chúa Saphirina , nàng đã tới . Vừa đặt chân xuống đất là nàng đã chạy lại quàng tay Kazelami . Hôm nay nàng rất đep , diện một bộ y phục màu đỏ sang trọng , chiếc váy dài quá gối và chiếc khăn đỏ quấn tóc làm nàng thật trẻ trung .

- Công chúa , nàng … - Tễ tướng lạ lẫm nhìn .

- Tỷ ấy là bạn rất thân của ta và Công chúa Babylon. Tể tướng có điều gì nghi hoặc à ?

Vị tể tướng xua tay lắc đầu . Công chúa đúng là tinh ranh , ngài định dạm hỏi thêm về vị Hôn thê kì lạ này thì không ngờ bị công chúa phá hỏng . Nhưng thoáng nhìn , có vẻ Karei kia không phải là con gái mà là một chàng trai … nhưng tại sao Hoàng thượng lại chọn một đứa con trai giả gái để làm HÔn thê ? Dù biết các đại thần đã ra hạ sách tím Chính thất nương nương cho vương triều để chốn Hậu cung bớt náo loạn nhưng sao Hoàng thượng lại tìm một đứa con trai như thế ?

Ông thắc mắc nhưng rồi bỏ qua , sao cũng được , ông thừa biết hậu cung đã quá nhơ bẫn bởi những thủ đoạn ghanh ghét nên các đại thần mới ép hoàng thượng lập Chính thất . Nay ngài để một đứa con trai giả gái vào , tuy mạo hiểm nhưng đó cũng là một cách tốt để êm xui từ từ chuyện này . Chỉ mong sao , khi phút cuối , Hoàng thượng không dại dột vây vào lưới tình . Và cũng mong … mắt nhìn người của ông là sai .

.
.
.

Buổi yến tiệc bắt đầu , tướng quân Yarai mang theo hai con trai và một con gái tiến vào đại sảnh nơi các quan viên và hoàng thượng đang chờ . Ông vui mừng nói :

- Đa tạ hoàng thượng đã mở yến tiệc cho công nhỏ của nô thần !

- Dẹp loạn không phải công nhỏ mà , ngài cần chi quá khách sáo ! – Hoàng thượng mỉm cười ra hiệu cho ông ngồi .

Tướng quân Yarai ngồi xuống , không quên chú ý tới người ngồi cạnh Hoàng thượng chính là Karei ( Kazelami ) . Hai đứa con trai của ông thì dán mắt vào người đẹp y như kẻ mất hồn trông khi con gái ông là Tania thì khẽ nhắc khéo cha mình :

- Trông Hoàng thượng có vẻ rất yêu quý cô gái đó !

- Con cũng thấy vậy sao Tania ?

Cô gái gật đầu , từ nào tới giờ cô chưa nhìn thấy Hoàng thượng dịu dàng với ai như thế , hỏi sao mà không chú ý tới cô nàng kia cơ chứ. Không chỉ thế , người vốn bất hòa với nhau hôm nay ngồi chung bàn tiệc lại hòa thuận thế thì ai mà không nghi cho được . Quận chúa và công chúa có vẻ đang che đậy cái gì đó cho đức vua thì phải .

- Cha à , con nghĩ là chúng ta nên chú ý tới cô gái đó nhiều hơn ! Con cảm thấy có gì đó bất ổn lắm ! – Tania khẽ nói trong khi các anh trai cô thì cứ mở to mắt nhìn người đẹp ngồi cạng hoàng thượng .

- Ừm , nghe nói đó là Quận chúa Babylon , nhưng chả lẽ , Babylon thật sự có cô gái với dung mạo như hoa như ngọc vậy sao ! – Cha cô cũng gật đầu tán thành ý kiến con gái .

Xưa nay các nữ nhi của Babylon toàn là da đen , xấu xí , còn hôn thê hoàng thượng lại da trắng mịn, mắt to tròn , hai mí , xinh đẹp như thế . Quả khiến người khác vừa nghi ngờ vừa ghen tị . Cứ cho là con gái hoàng tộc thì như thế đi , nhưng mình chưa bao giờ nghe nói dòng máu hoàng tộc lại có tóc đỏ nâu như thế .

- Hoàng thượng , nghe đâu Công nương là quận chúa của Babylon . Chẳng hay có thể để Công nương nói một vài lời của tiếng Babylon cho chúng thần được tỏ . – Tướng quân Yarai đạo mạo ra ý kiến .

Hoàng thượng không chút mảy may lo lắng , trả lời ngay .

- Kìa , nàng đi đường xa đến đây , vẫn còn mệt , chưa thể nói nhiều . Để khi khác … ta bắt nàng hát cho mọi người nghe , chịu không ?

Tướng quân Yarai đành nhượng bộ ngồi xuống . Ánh mắt vẫn không rời khỏi Kazelami , cậu cũng biết là ông ta nghi ngờ , bèn cố tạo vẻ ngơ ngác không biết gì cho tới cuối buổi tiệc . Nhưng thật ra , trong lòng đã cảm thấy không yên .

- Ngài tướng quân gì đó … nãy giờ cứ chăm chăm nhìn tôi ! – Cậu kẽ nói với Hoàng thượng .

- Mặc hắn , cứ làm việc ngươi phải làm . – Hoàng thượng trả lời , hơi liếc mắt về phía tướng quân .

Cậu khó chịu , miệng lầm bầm chửi rủa đất vua , rồi khôn khéo xin cáo lui về phòng . Nhưng có vẻ Hoàng thượng không chịu , cố bắt cậu ngồi ấy hoài . Mà cậu thì có muốn đâu chứ , tướng quân gì đó cứ nhìn mình hoài mà không thấy khó chịu à . Cậu đành dùng mắt kêu cứu với quận chúa và công chúa .

Họ tuy biết , nhưng cũng chẳng thể giúp gì . Chỉ đành quay mặt làm ngơ … ( tội Kazelami quá à ) .

-----------------------------------------

- Rồi đấy , lần sau tôi không đi nữa đâu , tên tướng quân đó cứ nhìn hoài làm tôi khó chịu gần chết ! – Cậu tháo bộ tóc giả ra .

- Người đáng sợ không phải là hắn … mà là đứa con thông minh của hắn cơ ! – Hoàng thượng hớp một ngụm rượu .

- Tiểu thư Tania ấy à ? Cô ấy thì có vấn đề gì ?

Cậu hỏi , dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn hoàng thượng để chờ câu trả lời . Nhưng ngài lại làm ngơ khiến cậu vô cùng bực bội mà không dám lên tiếng chửi rủa . Cậu hứ một tiếng rồi chui lên giường , thu mình vào cái chăn để không phải nhìn thấy gương mặt đáng ghét đang ngồi nhấm nháp rượu nữa .

- Ngươi chuẩn bị đi , 7 ngày nữa thôi là chúng ta sẽ kết hôn đấy ! – Ngài nói rồi lặng lẽ ra khỏi phòng .

Cậu thở dài , 7 ngày sao ? Nhanh quá , cậu còn chưa tìm được cách để trở về nhà nữa … Nhưng thôi , đi bước nào thì hay bước đó , tính trước cũng chẳng ích gì … với lại , cậu đã giả làm quận chúa đề lừa gạt hoàng gia , đó không phải tội nhẹ đâu . Khẽ rùng mình , cậu nhắm mắt đề mình chìm vào giấc ngủ .

-----------------------------------------

.
.
.
.

Cuối cùng Okumoki cũng tỉnh lại lần nữa . Hắn nhận ra mình đang nằm trong một căn phòng phủ đầy màu trắng và … mọi người đang khóc . Hắn ngạc nhiên , định chạm tay vào gọi họ , nhưng chả ai trả lời gì cả , hắn cũng chẳng thể chạm vào được họ . Hốt hoảng , hắn bước xuống giường , và nhận ra rằng mình … đã chết .

Hắn bang hoàng nhìn lại mình , trong suốt , hắn thật sự trong suốt . Vậy là hắn chết rồi sao ? Không thể nào , sao lại như thế được , vậy còn Kazelami ? Cậu cũng chết sao ? Hắn điên loạn lao ra khỏi căn phòng , ý thức chỉ bảo hắn phải tìm cậu .

Rồi hắn cứ thế mà lao về cuối dãy hành lang , nơi cánh cửa trắng đang hé mở . Hắn lao qua mọi thứ , xuyên qua tất cả … nhìn thấy cậu đang nằm bất động ở đó . Hắn muôn kêu lên , nhưng có gì đó nghẹn ngào ở cổ họng . Hắn nhìn lại , từ từ , tiến về phía cậu và nhận ra trên tay cậu đang cầm một thứ gì đó .

Chính là sợi dây chuyền đính viên ngọc màu đỏ .

Hắn nuốt nước bọt , chậm chậm đưa tay đến , không ngờ rằng hắn có thể sờ được nó . Và cũng y như giấc mơ hôm trước , nó lại từ từ vỡ vụn và xuất hiện một lỗ đen , cuốn hắn rơi xuống cái vực đen sâu thẩm cùng với màu đen tăm tối .

Tất cả , chỉ còn là màu đen mà thôi .

-----------------------------------------

Cậu giật mình tỉnh giấc , cậu vừa nhìn thấy cái gì đó , vừa cảm giác được ai đó kêu gọi mình . Mồ hôi nhễ nhại , cậu bước xuống giường , đeo tóc giả và khoác thêm áo . Có lẽ cậu nên ra ngoài tản bộ một chút .

Đang đi dạo trên hành lang tối mực , bỗng , cậu nghe một tiếng gọi nho nhỏ .

- Chưa ngủ sao ?

Cậu bất ngờ quay lại , là anh của Hoàng thượng , Nhị vương gia .

- Chào … chào vương gia !! Tôi không ngờ mình đã làm phiền tới ngài ! – Cậu vội vàng quay đi . Nhưng lại bị tên ấy cản lại .

- Sao gấp thế Công nương , cô đâu có phiền tôi !

Cậu ngạc nhiên nhìn anh , anh cũng nhìn cậu, mỉm cười , anh nói :

- Cứ gọi tôi là Volonali ! Không vấn đề gì đâu .

Rồi cậu đứng lại , xem ra , tên này không có gì xấu . Cậu nhìn sâu trong mắt anh ta có vẻ gì đó cô đơn và buồn thảm hệt như Hoàng thượng . Màu mắt bạc đó trái ngược với màu đen sâu thẳm trong mắt nhà vua . Cả mái tóc óng bạc kia nữa , người này quả thật rất đẹp .

- Thật là tiếc ! – Anh ấy nhìn cậu , vẻ tiếc nuối .

- Hả ? – Cậu ngồi xuống hành lang .

- Tôi tiếc vì mình không được diễm phúc lấy công nương . Thật ngưỡng mộ cho Hoàng thượng . – Anh ta mỉm cười vui vẻ .

- Sao ?

- Công nương thật xinh đẹp , đẹp hơn cả trong tưởng tượng của tôi ! – Volonali nói , có vẻ hơi trêu chọc .

Cậu đỏ mặt , quả thật với con trai mà khen xinh đẹp thì hơi kì . Nhưng giờ cậu là con gái , tha hồ mà cho mặt mình đỏ .

Cứ lâu lâu cậu lại liếc nhìn vị vương gia với vẻ nghi hoặc . Và tất nhiên Vương gia đâu phải kẻ mù , anh ta đã thấy được vẻ nghi kị đó từ biểu hiện của cậu nhưng anh ta lại làm ngơ như không thấy gì và bỏ qua việc đó . Thay vào điều đó , anh ta lại có một ý định khác càng làm cậu ta bất ngờ , nhưng không phải là bây giờ mà là … ngày hôm sau .

-----------------------------------------

Sáng hôm sau , Hoàng thượng đã đến phòng của Kazelami từ rất sớm , khi mà cậu còn đang lăn qua lăn lại trên chiếc giường xanh lam . Ngài có vẻ khó chịu và tức giận . Và chính vì thế , ngài nắm chặt lấy tay cậu mà không nói câu nào , kéo cậu ra khỏi chiếc chăn bông làm cậu kêu la âm ĩ .

- Ngươi đã nhìn thấy hắn ? – Ngài gầm gừ

- Hắn nào ? Hắn là ai ? Tôi biết ai đâu chứ ! – Cậu cố vùng khỏi bàn tay to khỏe đó nhưng không nổi .

Ngài vẫn không chịu buông tha , nhìn cậu bằng ánh mắt tóe lửa . Ngài càng này càng xiết chặt tay mình lại ,trong khi đó , gương mặt của Kazelami thì vô cùng hoảng loạn và sợ hãi . Cậu cảm giác rất rõ sự lành lùng và tàn nhẫn trong đôi mắt đen huyền ấy . Cả cái xiết này nữa , cái cảm giác đau buốt đến tận tim làm cậu khiếp sợ .

- Volonali , tối qua rõ ràng ta đã thấy ngươi nói chuyện với hắn ! – Ngài buông tay , gằn giọng .

- À , thì ra ngài nói vương gia ! Sao không chịu bảo sớm , đúng là tối qua tôi có nói chuyện với ngài ấy …. – Cậu lùi xa dần , vội trả lời .

Hoàng thượng lại nhìn cậu , nhưng không phải cái nhìn đáng sợ như vừa rồi . Cái nhìn này dịu dàng hơn nhưng cũng vô cùng sắt bén , giống như chỉ cần cậu nói dối một câu thôi cũng sẽ bị ánh nhìn của ngài xé nát . Cậu rùng mình , quay mặt để tránh ánh mắt đó . Sau một lúc , ngài nói :

- Lần sau gặp hắn … thì tốt nhất tránh đi nơi khác cho ta ! Tên ấy rất nhạy bén , cậu hiểu không ?

- Ơ … à … - Cậu hơi ngạc nhiên một chút rồi gật đầu , ngài đã đổi từ “ ngươi ” sang “ cậu ” rồi sao .

Cậu mỉm cười , ngồi xuồng trường kỷ cạnh ngài . Tranh thủ đeo mái tóc giả cho buổi khiêu vũ chiều nay .

- Chiều nay , tôi phải nhảy với ngài sao ? – Cậu ấp úng hỏi .

- Đương nhiên ! Có vấn đề gì sao ? - Ngài lại uống rượu nữa .

Cậu lắc đầu , thật ra cậu chỉ muốn hỏi là mình thật sự có cần đến buổi tiệc hay không . Sao vụ yến tiệc lần trước , cậu đã sợ mấy cái kiểu tiệc tùng này rồi . Gì đâu mà căng thẳng , ai ai cũng hướng con mắt nhìn cậu và ngài . Chỉ muốn độn thổ cho rồi khi nghĩ đến mình trong trang phục của con gái thế này .

Về ngài , thật ra ngài cũng chẳng tốt thế đâu . Cậu có xuất hiện trong buổi tiệc hay không cũng không sao . Nhưng trong cái sự thâm hiểm của mình , ngài rất thích nhìn thấy cậu mặc váy . Là “ rất thích ” đấy nhé , vì lúc đó trông cậu đẹp hơn những cô gái thật rất nhiều . Khác hẳn với những nàng công chúa từ nơi khác đến , ỏng ẹo kiêu ngạo , cậu đơn giản và đáng yêu hơn . Ngài lại thích cái vẻ ngốc nghếch , ngây thơ của cậu mới ác chứ .

Biết nhau nửa tháng , lại còn giả làm cặp với nhau nữa chứ . Không nhiều cũng ít có chút khác đi đúng không . Họ không còn xa lạ nhau như trước , mà giờ đây thân hơn nhiều . Ngài thường đến cung của cậu hơn , cậu thì không còn e dè chuyện mặc quần áo trước mặt ngài , càng không mất tự nhiên khi nói chuyện . Nói tóm lại là họ thân hơn trước rất rất nhiều . Và cũng chính vì cái sự thân thiết ấy nên mới gây ra khá nhiều chuyện sau này .

Các bạn thắc mắc ư ? Xem tiếp sẽ rõ … ^_^

-----------------------------------------

- Nè … Aneki , chị có thấy hoàng thượng đâu không ? – Kazelami nắp sau tấm rèm , thì thầm to nhỏ với nàng hầu gái .

- Dạ không ! Nhưng ngài bảo sẽ sớm đến đây thôi , công tử … à công nương hãy đợi một lát . – Nàng hầu gái cũng thu giọng lại .

Vừa nói dứt câu , một cái bóng đen xuất hiện sau lưng hai người làm cả hai suýt ngất đi vì … sợ . Ra đó là anh chàng vương gia đêm qua - Volonali . Hôm nay anh ta mặc một bộ cánh nâu , kiểu dáng đơn giản nhưng toát lên nét đẹp thanh cao lạ thường . Mái tóc dài màu bạc cũng được cột lên chỉnh chu . Anh ta vừa nhìn thấy Kazelami , đã vội lên tiếng .

- Tôi tìm công nương mãi !

- Tìm tôi ? – Cậu ngạc nhiên .

- À , Hoàng thượng đâu rồi ? Sao lại để Hôn thê mình bơ vơ ngoài cửa thế này , công nương , để tôi dắt nàng vào . – Chàng vương gia đưa tay ra một cách lịch thiệp lễ nghi .

Tuy có chút ngượng nghịu nhưng Kazelami cũng đưa tay ra để … anh ta dắt vào . Cậu cứ phải dấu gương mặt đỏ ửng của mình sau chiếc quạt trắng . Chiếc váy xanh ngọc của cậu từ từ khuất dần sau cánh cửa .

Bấy giờ , vừa sau lúc Kazelami bị vương gia dắt vào trước thì Hoàng thượng đã đến . Ngài lại mặc bộ cánh đen quen thuộc của mình với các viên đá quý ở cổ áo, mái tóc đen vẫn gọn gang như thường . Ngài tiến vào cung điện , đưa mắt nhìn quanh để tìm cậu nhưng chẳng thấy , đổi lại , ngài tìm thấy cô hầu gái của cậu – Aneki . Ngài ra hiệu bảo cô ta đến , rồi hỏi :

- Kaze… Karei đâu ?

- Công nương … vừa bị Vương gia Volonali mời đi rồi ạ ! – Nàng hầu gái cúi mặt khẽ nói .

Hoàng thượng có vẻ khó chịu , nhưng ngài không nói gì . Lặng lẽ theo bước nàng hầu gái đi qua đám đông . Cuối cùng cũng phát hiện Kazelami đang ngồi trơ trơ cùng với Volonali và một vài công tử khác . Thấy ngài , họ cung kính cúi đầu chào .

- Vinh hạnh nhỉ Hoàng huynh , không ngờ sau bao năm xa cách , hoàng huynh cũng còn có nhã hứng đến đây dự tiệc cơ đấy ! – Hoàng thượng mỉm cười lạnh lùng .

- Hoàng thượng , ngày lễ trọng đại để diện kiến người đẹp thế này , sao thần lại không đến được ! – Vương gia mỉm cười , đứng bên cạnh Kazelami .

- Karei , ta nghĩ nàng đừng nên phiền hoàng huynh của ta đang bận trò chuyện của huynh ấy . Lại đây nào …

Kazelami ngập ngừng rồi cũng đi lại , nhưng cậu cũng không quên liếc nhìn vương gia . Anh ta có vẻ không trách cứ gì cậu , còn mỉm cười vẫy tay chào nữa .
.
.
.

Kazelami thỉnh thoảng lại liếc nhìn hoàng thượng rồi nhún vai . Không nói gì cả và điều đó khiến cho ngài bực mình .

- Cậu làm gì vậy ? Có gì muốn nói sao ?

- Không có gì , chỉ là … tôi không ngờ ngài lại đối xử với anh mình như thế ! – Cậu chặc lưỡi .

- Cậu không biết gì thì ngậm miệng lại ! – Ngài vẫn giữ nguyên thái độ .

Cậu không nói gì nữa , lặng lẽ thở dài . Cuộc sống của cậu coi bộ từ nay khổ dài dài với ông vua này đây . Còn nữa , cậu cảm thấy những người dự tiệc ở đây ,tuy có bộ mặt vui vẻ nhưng thật ra trong tâm họ toàn là dụng mưu .


---------------------------------- Hết chương III ----------------------------------


Tiếp tục ủng hộ nha , iu mọi người , iu luôn Okita cute
Tài Sản của yuuka_akimoto
Chữ ký của yuuka_akimoto


muzashi

muzashi
Otaku chiến
Otaku chiến

Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 197
GM GM : 208
Birthday Birthday : 25/07/1996
Giới tính Giới tính : Nam


Bài gửiTiêu đề: Re: [long-fic] Bông Hồng Ai Cập [long-fic] Bông Hồng Ai Cập Icon_minitimeTue Dec 29, 2009 3:22 pm
được đấy Mod Yuuka ^^
Tài Sản của muzashi
Chữ ký của muzashi


0o0_Della_0o0

0o0_Della_0o0
Otaku chính gốc cấp 3
Otaku chính gốc cấp 3

Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 2132
GM GM : 2089
Birthday Birthday : 23/04/1997
Giới tính Giới tính : Nữ
[long-fic] Bông Hồng Ai Cập 1159


Bài gửiTiêu đề: Re: [long-fic] Bông Hồng Ai Cập [long-fic] Bông Hồng Ai Cập Icon_minitimeTue Dec 29, 2009 3:49 pm
Chiện này hơi giống Nữ hoàng ai cập nhỉ? konghe
Tài Sản của 0o0_Della_0o0
Chữ ký của 0o0_Della_0o0


yuuka_akimoto

yuuka_akimoto
Otaku chính gốc cấp 3
Otaku chính gốc cấp 3

Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 4644
GM GM : 7516
Birthday Birthday : 05/12/1997
Giới tính Giới tính : Nữ
[long-fic] Bông Hồng Ai Cập Pbucket[long-fic] Bông Hồng Ai Cập Pbucket[long-fic] Bông Hồng Ai Cập Pbucket


Bài gửiTiêu đề: Re: [long-fic] Bông Hồng Ai Cập [long-fic] Bông Hồng Ai Cập Icon_minitimeTue Dec 29, 2009 5:26 pm
éc , thanks mọi người ... thatvong
Tài Sản của yuuka_akimoto
Chữ ký của yuuka_akimoto


hikaru_okita

hikaru_okita
Otaku chính gốc cấp 2
Otaku chính gốc cấp 2

Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 1928
GM GM : 1993
Birthday Birthday : 16/06/1996
Giới tính Giới tính : Nam
[long-fic] Bông Hồng Ai Cập 1159


Bài gửiTiêu đề: Re: [long-fic] Bông Hồng Ai Cập [long-fic] Bông Hồng Ai Cập Icon_minitimeFri Jan 29, 2010 3:54 pm
hihi chap tiếp nào
Tài Sản của hikaru_okita
Chữ ký của hikaru_okita


yuuka_akimoto

yuuka_akimoto
Otaku chính gốc cấp 3
Otaku chính gốc cấp 3

Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 4644
GM GM : 7516
Birthday Birthday : 05/12/1997
Giới tính Giới tính : Nữ
[long-fic] Bông Hồng Ai Cập Pbucket[long-fic] Bông Hồng Ai Cập Pbucket[long-fic] Bông Hồng Ai Cập Pbucket


Bài gửiTiêu đề: Re: [long-fic] Bông Hồng Ai Cập [long-fic] Bông Hồng Ai Cập Icon_minitimeSat Jul 31, 2010 4:31 pm
Chương IV : Gặp lại người bạn thân

Okumoki tỉnh lại và thấy mình đang nằm trong một khu vườn rộng lớn. Những bông hoa cây cỏ đều rất đẹp tựa như được ai chăm sóc kĩ lưỡng. Hắn nhìn kĩ xung quanh mình, phát hiện ra mình đang ở một nơi rất kì lạ. Khu vườn xinh đẹp này nằm trong một tòa lâu đài cổ kính. Hắn cũng phát hiện ra thân thể mình không bị trong suốt nữa, hắn đã có thể chạm vào mọi vật.

- Ngươi … ngươi là ai ?

Hắn giật mình quay lại, nhìn cô gái vừa gọi hắn. Đó là một cô gái rất đẹp, rất quý phái. Trang phục của cô ấy nhìn như một vị công chúa. Nhưng cô ấy lại nhìn cậu với ánh mắt sát khí.

- Tại sao ngươi lại ở đây ? Ngươi có biết đây là Hoàng cung không ?

- Hoàng cung … tôi không biết, tôi bị một lỗ đen nào đó hút vào và …

Chưa kịp dứt lời, cô gái nọ đã rút sẵn một kiếm chỉa về phía Okumoki. Lạnh lùng nói :

- Theo ta gặp Hoàng thượng.

Tuy Okumoki cũng như Kazelami biết một chút về kiếm thuật nhưng hiện tại thì hắn không có một tất sắt trong tay, lấy gì để đấu với cô nàng này ? Cho nên hắn đồng ý đi theo cô ta gặp Hoàng thượng gì đó.

Okumoki thấy mọi chuyện thật nực cười, hắn và bạn của hắn bị rớt máy bay. Kazelami tuy không bị thương nhưng hôn mê bất tỉnh, còn hắn, hắn lại chết, lại còn bị viên ngọc gì đó từng hút mất bạn của hắn hút mất hắn. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh tựa như một giấc mơ.


Cô gái nọ không dẫn hắn đên chính điện mà dẫn hắn đến một cái cũng nhỏ ở cuối hành lang hoàng cung. Nhẹ nhàng bước vào, hắn thấy hai kẻ đang cãi nhau rất thân thiết. Và rồi hắn phát hiện, một trong hai kẻ ấy chính là người bạn đang hôn mê của hắn – Kazelami.

- KAZELAMI ?!

Kazelami giật mình quay đầu nhìn người vừa hét lên. Tức thì mắt sáng rỡ vui mừng chạy lại Okumoki. La lên.

- Okumoki ? Sao câu lại ở đây ?

- Tên này … hắn quen với cậu ? – Cô gái nọ lên tiếng.

- Cậu ấy là bạn thân từ nhỏ của tôi, Nariza … cô gặp được cậu ấy ở đâu ?

- Vừa nãy tôi vào vườn ngự uyển dạo. Tình cờ phát hiện hắn lấp ló ở đó… - Nariza thở dài ngồi xuống ghế nói.

Kazelami không để ý, cậu là đang rất vui mừng vì gặp lại được cậu bạn thân. Nhanh chóng hỏi đủ điều.

- Sao cậu cũng bị lạc về đây ?

- Tớ không rõ, chỉ là sau khi giấc mơ đó kết thúc. Khi tớ tỉnh lại đã phát hiện chúng ta bị rớt máy bay. Cậu thì hôn mê bất tỉnh, còn tớ … thì đã chết. Cho nên khi tìm cậu bằng linh hồn tớ phát hiện cậu đang cầm một vật gì giống giống trong giấc mơ. Khi chạm vào nó thì … tớ đã ở đây.

- Chuyện này … thật kì lạ. Nhưng thôi, có cậu ở dây với tớ, tớ đã mừng rồi. – Vừa nói, Kazelami vừa quay lại nhìn Hoàng thượng lạnh lùng. – Hoàng thượng … đây là bạn tôi… liệu có thể cho cậu ấy ở lại đây với tôi ?

Hoàng thượng lạnh lùng lướt nhìn Okumoki rồi lại nhấm một chút rượu. Khẽ nói :

- Nên nhớ cậu ở trong cung với thân phận nữ nhi còn là hôn thê của ta … cậu nghĩ, cậu có thể đề một đứa con trai cùng cậu ở chung ?

- Tôi biết, nhưng Okumoki là bạn thân nhất của tôi. Tôi muốn ở cạnh cậu ấy, Hoàng thượng … hãy giúp cho tôi …

Hoàng thượng im lặng suy nghĩ một lát rồi khẽ liếc nhìn Nariza. Nhẹ nhàng nói với nàng :

- Nariza, giúp ta giàn xếp việc này.

Dứt lời, liền bỏ đi. Nariza nhìn hai người trước mặt. Trầm ngâm một lát rồi hỏi :

- Hắn có biết dùng loại vũ khí nào không ?

- Hả … à, cậu ấy từng học chung với tôi về kiếm. Okumoki rất giỏi kiếm. – Kazelami trả lời.

- Vậy được, Okumoki, tôi sẽ sắp xếp một căn phòng nhỏ gần nơi này. Cậu sẽ ở gần Kazelami với một danh phận là hộ vệ cho hôn thê của Hoàng thượng. Cho hoàng hậu tương lai công nương Karei. Được chứ ?

Okumoki ngạc nhiên :

- Hoàng hậu tương lai … là ai ?

- Ây, cậu cứ đồng ý đi, rồi tớ kể cậu nghe sau. Cảm ơn Nariza ! – Kazelami vui vẻ.

........

Đêm hôm đó, Kazelami vui vẻ kể cho Okumoki nghe mọi chuyện khi cậu ở đây. Okumoki tất nhiên rất kinh ngạc, đứa bạn thân của hắn lại phải giả nữ làm Hoàng hậu. Tuy không thể chấp nhận nổi việc này, nhưng dù sao đây cũng là cách duy nhất để hai cậu không bị chết đói trước khi về nhà.

Nhưng mà ông vua nọ. Nhìn có vẻ đằng đằng sát khí. Không biết có thừa cơ chiếm lời Kazelami không. Okumoki suy nghĩ một hồi lại không nghĩ nữa, bắt đầu nhớ tới nàng quận chúa sáng nay.

- Kazelami, Nariza gì đó sáng nay … thật hung tàn …

- Etou, cô ấy như thế thôi chứ thật ra rất tốt bụng.

- Tốt bụng ? Sáng nay cô ta còn rút kiếm chỉa về tôi như mún ăn tươi nuốt sống vậy. – Okumoki làu bàu.

Kazelami phì cười, ít có người nào chỉa kiếm về Okumoki. Phân nữa là vì sợ hắn, phân nửa là vì mê hắn. Không ngờ nàng Nariza ấy lại như sắt thép, không mê cũng không sợ.

- Dù sao thì Okumoki. Tớ đã lỡ giả làm Hoàng hậu … thì cậu cũng phải cùng cố gắng với tớ đấy.

- Cậu cũng thật gan, cậu không thấy ông hoàng đế kia trông có vẻ nguy hiểm sao.

- Lần đầu nhìn thì có vẻ sợ, tiếp xúc ít lâu cậu sẽ thấy anh ta rất dễ thương.

- Cậu đã thay đồi rồi Kazelami, không còn ngớ ngẫn như xưa … - Okumoki mỉa mai cười:

Kazelami mỉm cười. Đã lâu rồi Okumoki không thấy nụ cười đẹp rạng ngời đó của cậu. Bọn con gái mà thấy cậu lúc này chắc chết mà chồng chất như núi …


---------------------------------- Hết chương IV -----------------------------------
Tài Sản của yuuka_akimoto
Chữ ký của yuuka_akimoto


hikaru_okita

hikaru_okita
Otaku chính gốc cấp 2
Otaku chính gốc cấp 2

Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 1928
GM GM : 1993
Birthday Birthday : 16/06/1996
Giới tính Giới tính : Nam
[long-fic] Bông Hồng Ai Cập 1159


Bài gửiTiêu đề: Re: [long-fic] Bông Hồng Ai Cập [long-fic] Bông Hồng Ai Cập Icon_minitimeMon Aug 02, 2010 10:17 pm
woa
lâu ko đọc
quên hết tên nhân vật luôn
Tài Sản của hikaru_okita
Chữ ký của hikaru_okita



Sponsored content




Bài gửiTiêu đề: Re: [long-fic] Bông Hồng Ai Cập [long-fic] Bông Hồng Ai Cập Icon_minitime
Tài Sản của Sponsored content
Chữ ký của Sponsored content

[long-fic] Bông Hồng Ai CậpXem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Thế giới manga - anime nằm trong tầm tay bạn :: 

FanClub

 :: 

Shounen Ai FC

 :: 

Fanfic - Fiction

-